Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 265: Chịu tội thay

Chương 265: Chịu tội thay


Hai người bọn họ rảnh rỗi sinh nông nổi, liền tìm đến người của Học viện Ngự Quy mà kiếm chuyện. Dù sao biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Giao lưu một tí, lấy đó làm khởi động, chuẩn bị cho trận chiến với yêu ma sau này.

Tại nơi cấm trại của Học viện Ngự Quy không xa, các cô gái tắm dưới thác nước kia lần lượt xuất hiện. Khuôn mặt ai nấy, cũng hầm hầm khó chịu. Sự bực dọc của họ đều thể hiện hết trên khuôn mặt. Giờ, không khác gì ngọn núi lửa đang trực chờ phun trào.

- Cái tên khốn kiếp đó, nếu để ta bắt gặp hắn một lần nữa, nhất định phải róc da lột xương tên đó tới c·hết mới được!- Huỳnh Như, một trong những thiên kiêu của Học viện Ngự Quy. Dáng người thước tha, cần gì thì có đó, thân hình không chê vào đâu được. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt, không chỉ ma mị mà còn là mười phần mê người.

- Đúng là khốn nạn mà, đời ta chưa từng gặp qua tên nào lưu manh như thế. Lại dám trêu đùa chúng ta, đáng c·hết ngàn lần!- An Nhiên, sắc nước hương trời, làn da trắng tinh như tuyết, đôi môi đỏ mọng. Cả người căng tràn sức sống càng là xinh đẹp bội phần. Tất nhiên, nàng ta cũng là một trong những thiên kiêu chi nữ của Học viện Ngự Quy.

Hai người bọn họ, dẫn đầu một đám con gái định khuây khỏa dưới thác nước kia. Nào ngờ lại gặp phải Triệu Hoài phá đám, như vậy thì cũng thôi đi. Hắn ta còn là buông lời giễu cợt, trêu đùa bọn họ một phen. Ai mà không căm phẫn, ghi hận trong lòng.

- Sao thế? Làm gì mà mặt các cô, ai nấy cũng đều một đống thế kia? Có việc gì không vui à?- Gia Kiệt bất ngờ xuất hiện sau lưng bọn họ, giọng điệu đặc biệt có chút quan tâm.

Hắn ta thân phận cũng không phải dạng thường, được xem là thiên tài hiếm có mà Học viện Ngự Quy đào tạo ra trong vòng 100 năm nay. Tuổi còn trẻ thực lực đã đạt đến Chiến giả cấp 4 trung cấp, được xem như người có thực lực cao nhất trong số các học viên lần này.

Thực lực không chỉ mạnh mẽ, gương mặt còn là đôi phần anh tú. Mắt phượng mày ngài, dáng vẻ phóng khoáng. Tuy rằng tính tình có chút cà lơ phất phớ, nhưng mà là người đáng tin cậy. Danh tiếng ở Học viện Ngự Quy, người người kính nể. Hơn tất cả, Gia Kiệt còn là sở hữu cho mình một Thiên phú đặc thù vô cùng dị biệt.

- Là ngươi à? Ban nãy bọn ta gặp phải một tên khốn, cái tên đó không những chọc tức bọn ta mà còn là bỡn cợt không ít. Ngươi nói xem, có đáng giận không hả?- Huỳnh Như đáp lời, nét mặt uất hận lộ rõ.

- Là tên nào không có mắt thế, dám trêu đùa bọn cô? Có cần ta ra tay, dạy dỗ hắn một lượt hay không?- Gia Kiệt nghiêm giọng mà cất tiếng, ánh mắt liền trở nên sắc bén lạ thường. Người cùng học viện, hắn ta nào đâu có để cho kẻ khác dễ dàng khinh bạc đến thế.

- Ta cũng rất muốn biết hắn ta là tên nào? Khốn kiếp!- An Nhiên nghiến răng mà lên tiếng, cả người đều là nộ khí.

- Wa, có lộn không vậy? Các ngươi cả đám người bị đối phương bỡn cợt, lại không biết hắn ta là ai? Đùa ai thế?- Gia Kiệt nhíu mày, nét mặt không khỏi ngạc nhiên.

- Lúc đó... Tình hình có phần khó nói, hắn ta lại bỏ chốn quá nhanh. Bọn ta khó mà đuổi kịp, cho nên mới bị mất dấu!- Huỳnh Như mơ hồ nhớ lại cảnh tượng ban nãy, sắc mặt còn là khó coi hơn bao giờ hết.

- Đáng ghét nhất chính là cái điệu bộ của hắn. Một thân lưu manh đốn mạt, lại làm ra dáng vẻ thanh cao. Đời ta chưa từng gặp qua cái quân nào khốn nạn như vậy, thực sự là muốn đập hắn ta một trận mà!- An Nhiên tiếp lời, nắm đấm thì siết chặt hết cỡ. Ánh mắt, như là muốn g·iết người tới nơi vậy.

( Wa, xem ra tên đó đen đủi rồi, chọc phải hai người các cô. Ta thật là mong chờ cảnh tượng ấy quá đi mất, một người đàn ông và hai con cọp cái. Chỉ nghĩ đến thôi, là đã thấy kích thích rồi!) Gia Kiệt nở ra nụ cười thích thú, ánh mắt không khỏi mong chờ.

- Ngươi cười cái gì vậy?- Cả đám con gái mắt thấy nụ cười của đối phương, lập tức bao vây lấy hắn, lạnh giọng mà chất vấn.

- Cười gì đâu? Cơ mặt ta nó vốn dĩ vậy mà. Các người tức quá hoá cuồng, muốn trút giận lên người ta à? Way, chúng ta là người cùng một học viện đấy, có cần nhất thiết phải làm vậy không?- Gia Kiệt bày ra dáng vẻ vô tội mà nói lí, không thì lại no đòn.

- Vậy sao, ngươi chắc chắn là bản thân không cười?- Cả đám con gái vây quanh hắn, để ý tới từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt đối phương. Chỉ cần là có chút giả dối, lập tức xử tử tại chỗ, không cần nói nhiều.

Bầu không khí ngay tức thì rơi vào căng thẳng, Gia Kiệt như cừu non lạc giữa bầy sói. Hắn ta đang cố giữ nét điềm tĩnh của bản thân, nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Còn tiếp tục kéo dài thế này, e là khó mà bảo tồn mạng sống cho được.

Đang lúc nguy nan, Gia Kiệt không biết phải làm sao cho phải. Tưởng chừng như bản thân sắp bị làm thịt tới nơi thì từ đâu truyền tới âm thanh cứu mạng hắn. Xém tí là làm ma thế mạng cho người khác rồi.

- Không hay rồi, không hay rồi! Có hai tên đang gây rối, đánh người của chúng ta kìa. Bọn họ ỷ ít h·iếp đông, không xem ai ra gì. Còn nói là học viên của Học viện Ngự Quy là mấy tên đầu bỏ rẻ rách. Các vị thiên kiêu, nhất định phải đòi lại mặt mũi cho học viện của chúng ta mới được!- Một người thất thanh chạy tới, dáng vẻ còn là có chút hoảng hốt.

- Là tên nào chán sống thế? Lại dám đến đây gây chuyện, đi! Thực là không xem ta ra gì mà!- Gia Kiệt lạnh giọng mà nói, theo đó thoạt nhiên mà biến mất.

- Đi! Không ngờ lại có kẻ, tự mình tìm c·hết đến vậy!- Theo sau hắn ta, đám con gái do Huỳnh Như và An Nhiên dẫn đầu cũng bắt đầu khởi hành.

Bên này, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt nghiễm nhiên đứng nhìn. Xung quanh hai người bọn họ là những học viên của Học viện Ngự Quy đang nằm bò dưới đất. Ai nấy cũng đều là b·ị t·hương không ít, dáng vẻ thì không khỏi thảm hại.

- Không phải là đã nói, đến để chào hỏi thôi sao? Chào hỏi cái kiểu gì, sao lại trở thành đánh nhau thế này?- Thanh Đạt giờ đây ngơ ngác đến ngỡ ngàng, khó mà tin được những gì đang diễn ra trước mắt.

- Chào hỏi bình thường ấy mà, làm sao để lại ấn tượng với gái đẹp được? Chào hỏi kiểu này, mới khiến cho bọn họ nhớ hoài không quên!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, trên môi còn là mơ hồ xuất hiện nụ cười gian tà.

- Chúng ta chào hỏi kiểu này, không sợ bị người ta đánh à?- Thanh Đạt ngán ngẫm mà nói, thái độ thì lo lắng không thôi.

- Sao, ngươi... Sợ à?- Triệu Hoài trầm giọng mà cất tiếng, ánh mắt nhìn về đối phương không khỏi khinh thường.

- Gì? Ngươi nói cái quái gì cơ? Ta vậy mà sợ bọn họ sao? Còn lâu, có bao nhiêu thì anh đây đều chấp hết!- Triệu Hoài chỉ dựa vào một câu nói kích đểu, đã thành công trong việc khơi dậy máu chiến của Thanh Đạt. Ý chí của hắn giờ đây, phải nói là bừng bừng như lửa ban trưa.

- Vậy thì tốt, yên tâm đi. Ở đây, còn có ta mà!- Triệu Hoài giơ ngón tay cái, b·iểu t·ình khen ngợi. Nhưng trên khóe môi hắn ta lại xuất hiện nụ cười có chút ẩn ý. Tốn nhiều thời gian đến vậy, cuối cùng cũng kẻ c·hết thay bản thân rồi.

Chương 265: Chịu tội thay