Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 275: Triệu Hoài xuất hiện
Mắt thấy, thực lực của Nhược Tuyết cũng không phải là hạng xoàng. Gia Kiệt không muốn ra tay với nàng ta, tránh cho sự việc càng dây dưa thì càng phiền phức. Nên mới bày ra dáng vẻ thân thiện mà mở lời, tìm ra cách hay mà giải quyết tình hình hiện tại.
Cho dù như thế, Nhược Tuyết cũng khó lòng mà để bọn họ tự tiện lục soát được. Thể diện học viện còn đó, nào đâu có thể để đối phương tự ý làm càng. Có ra sao đi chăng nữa, cũng nhất định phải ra tay ngăn chặn.
- Không được, trừ khi ngươi đánh bại ta, nếu không đừng hòng mơ tưởng tới nữa!- Nhược Tuyết lạnh giọng mà đáp, tay thì cầm chặt v·ũ k·hí.
- Hazz, không còn cách nào khác sao? Cần gì chém chém g·iết g·iết, tổn hại đến nhau như thế!- Gia Kiệt thở dài một hơi, vẻ mặt đôi phần ngao ngán.
- Vậy ngươi từ đâu thì về đó đi, chúng ta không ai liên quan đến ai là được!- Nhược Tuyết nhẹ đáp lời, dáng vẻ mười phần kiên định.
- Xem ra là không còn cách nào khác rồi, đành đánh vậy!- Gia Kiệt lắc đầu một cái, ánh mắt liền trở nên thay đổi lạ thường.
Lời nói vừa dứt, chưa kịp để đối phương phản ứng. Hắn ta đã trực tiếp xông đến, đánh ra một đòn. Cũng mai là nàng ấy kịp thời tránh sang một bên, mới không chút thương tổn.
Chỉ mới vừa xoay người đối chiến, kẻ địch đã tiếp tục t·ấn c·ông. Ép cho Nhược Tuyết, phải liên tục lùi người tránh né. Mắt thấy như vậy cũng không ổn, thoạt nhiên cô ta cường công đối chiến. Tay cầm chặt v·ũ k·hí, mạnh mẽ đánh ra một đòn đáp trả.
Thanh âm v·a c·hạm, vang lên liên hồi, dư chấn lan xa. Những người ở gần đó, đều có thể cảm nhận được sức mạnh của hai người bọn họ thông qua những đòn đánh ấy. Ai nấy cũng đều kinh người bạc vía, cảm thán thực lực của hai thiên kiêu này.
Nhưng đáng tiếc, trải qua trận chiến kéo dài trước đó. Thực lực của Nhược Tuyết vốn đã suy giảm quá nửa, mà Gia Kiệt lại dồn lực mà đánh. Nàng khó lòng mà đọ sức cùng hắn ta, liền b·ị đ·ánh lùi về sau mấy bước. Cơ thể xem ra là b·ị t·hương cũng không hề nhẹ.
Cơn gió mạnh thổi qua, theo đó hai bóng hình bỗng nhiên xuất hiện. Triệu Hoài đỡ lấy Nhược Tuyết, còn Thanh Đạt thì đứng chắn trước mặt Gia Kiệt. Bầu không khí giờ đây, liền trở nên căng thẳng bội phần.
- Không sao chứ?- Triệu Hoài hướng nàng mà cất tiếng, giọng điệu còn là quan tâm không ít.
- Không sao! Chỉ là chút thương nhẹ, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn!- Nhược Tuyết đáp lời, vẫn là vẻ mặt vô cảm đó.
- Không sao thì tốt, sử dụng thứ này để hồi phục v·ết t·hương trước đi. Mọi việc còn lại, cứ giao cho ta là được!- Triệu Hoài lấy ra một phần dung dịch Nhiệt Năng đưa cho đối phương. Nhẹ mỉm cười, thái độ còn là tràn đầy tự tin. Lòng tốt thì có đấy nhưng hắn ta lại quên mất Nhược Tuyết là thuộc tính hệ Băng. Thứ này, nàng ta làm sao mà sử dụng.
Sau đó, hắn xoay người nhìn đến Gia Kiệt. Hai người bốn mắt chạm nhau, khí tức toả ra bất chợt trở nên mãnh liệt không thôi. Ai nấy, đều là nét mặt thờ ơ mà cẩn thận quan sát lấy kẻ địch của mình.
- Ngươi là tên, đã gây rối tại học viện của ta?- Gia Kiệt mở lời trước, giọng nói còn là mang một phần chất vấn.
- Là ta thì đã sao? Mà không phải là ta thì đã sao? Ngươi nói ta nghe xem!- Triệu Hoài mạnh miệng mà đáp, nét mặt thì tràn đầy sự thách thức.
- Nếu là ngươi gây rối, nhất định sẽ trả giá. Còn không phải là ngươi, ta cũng đánh. Ai bảo, ngươi gợi đòn quá làm chi!- Gia Kiệt khoé miệng nhếch lên nụ cười, chờ đợi lâu đến như vậy, cuối cùng k·ẻ g·ian ác cũng xuất hiện.
- Đánh đấm để giải quyết vấn đề, đó là chuyện xưa tích cũ rồi. Thời nay không ai làm vậy cả, mà thay vào đó là trò khác kích thích hơn, dữ dội hơn, mạnh mẽ hơn!- Nói rồi, Triệu Hoài bước đến gần Thanh Đạt, càng là gia tăng khí thế cho bản thân.
- Trò gì?- Gia Kiệt nhíu mày, vẻ mặt không khỏi khó hiểu.
- Cắt tiết ăn thề, thằng nào hết máu trước thì thằng đó thua, đánh đấm làm gì cho mệt. Sao, chơi không?- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, tự tin không thôi.
- Way, chơi lớn vậy?- Nghe được lời này, Thanh Đạt hoang mang lộ rõ.
- Yên tâm đi, ta tính hết rồi, cứ tin ở ta là được!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, không chút lo lắng.
Nghe được lời nói tràn đầy thách thức đó, không những Gia Kiệt đứng hình mà mọi người xung quanh đều được phen sửng sốt. Bọn họ khó mà tin được, trên đời này lại còn có kẻ điên đến thế. Lần đầu gặp phải, vẫn là có chút bỡ ngỡ.
- Hắn mồm điêu đấy, nói thôi chứ dám làm mới sợ!- Gia Bảo thoạt nhiên nói lời chen vào, giọng điệu không khỏi khinh thường.
- Ngươi thách ai đấy, tưởng ta không dám làm à? Coi đây!- Nói rồi, Triệu Hoài cầm chặt cánh tay, gạch thẳng một đường, máu tươi cứ thế mà chảy ra.
- Wa, Triệu Hoài, ngươi chơi lớn thế?- Thanh Đạt một bên, hai mắt trợn tròn.
- Tay ngươi chứ có phải là tay ta đâu mà sợ. Cố lên, ta tin ở ngươi!- Triệu Hoài nhẹ cười mỉm nhưng không kém phần đểu cáng.
- Tên khốn nạn nhà ngươi, đây mà là cái gọi yên tâm của ngươi đấy à? C·hết tiệt!- Vừa nói Thanh Đạt vừa cố gắng cầm máu, b·iểu t·ình tức giận càng là lộ rõ.
- Sao? Bên ta cắt máu rồi đấy, chấp ngươi trước luôn, không cần phải thách đâu nhé. Ngươi đó, dám không? Không thì cút về đi, còn đứng đây làm gì không biết nữa!- Triệu Hoài hướng tới đối phương lớn giọng mà nói, khuôn mặt thì đắc ý không thôi.
Nhìn về một màn trước mắt, Gia Kiệt không khỏi nhăn mặt. Không ngờ tới, đối phương lại điên đến vậy. Nhất thời vẫn là chưa biết phải làm sao cho phải, ứng phó với tình hình này. Xem ra muốn đòi lại thể diện cho học viện, cũng không phải là việc dễ dàng gì.
- Hay là chúng ta về đi, ngày sau lại đến?- Gia Kiệt nói nhỏ với đồng học, ý định thoái lui. Chứ ai đâu, lại gây sự với kẻ điên làm gì cho khổ.
- Về cái c·h·ó gì? Hai cái tên khốn nạn đó đè đầu cưỡi cổ chúng ta. Còn đánh cho mấy vị mỹ nhân dung nhan tàn tạ không ít. Khó khăn lắm, bọn nó mới hiện thân. Ngươi không đánh thì thôi đi lại có ý định rút lui, có đáng mặt là thiên kiêu của Học viện Ngự Quy hay không hả? Cút mẹ đi, không đánh thì để ta!- Một học viên bức xúc mà lên tiếng, nét mặt không khỏi căm phẫn.
Cũng phải, với hành động trước đó của Triệu Hoài, Thanh Đạt. Ai ai mà không muốn băm vằm hai tên đó ra từng mảnh. Mà thái độ hiện tại còn là khiêu khích như cũ, một số người đã chịu không được. Mặc dù biết rằng bản thân sẽ thua, nhưng vẫn dũng cảm mà tiến lên.
Theo đó, là từng người từng người của Học viện Ngự Quy xông lên. Ai nấy, khí thế cũng đều dâng tràn. Một lòng muốn báo thù rửa hận cho bản thân cũng như đòi lại tôn nghiêm đã mất trước đây.
Trước sự tình này, Triệu Hoài vẫn là bình thản như thường, không chút bận tâm. Dù sao những chuyện như thế, hắn ta sớm đã quá quen rồi. Không lấy gì làm ngạc nhiên cả, từ tốn mà đối phó với bọn họ là được.
- Hazz, lại là đánh nhau nữa à? Đã bảo là không muốn đánh đấm nữa rồi mà. Sao cứ phải ép ta thế? Nếu đã như vậy, thì lên hết một lượt đi. Tránh cho ta phải tốn công, đánh hết lần này rồi lại tới lần khác nữa!- Triệu Hoài thở dài một hơi, ánh mắt mười phần thờ ơ mà nhìn về bọn họ.