Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 278: Đáp lễ

Chương 278: Đáp lễ


Triệu Hoài sau khi đánh lui Gia Kiệt, liền nghĩ đến chuyện t·ống t·iền Học viện Ngự Quy. Dù sao tốn công phí sức nhiều đến thế, không bù đắp tinh thần một chút là không được mà. Đối chiến với yêu ma thì không thấy đâu, n·ội c·hiến tương tàn thì lại diễn ra suốt. Đúng là không biết nói gì hơn.

Sau khi đem tất cả người của đối phương trói lại, cô Nguyệt thoạt nhiên xuất hiện. Nhìn về cảnh tượng trước mắt, vẫn là có chút ngỡ ngàng. Bản thân chỉ mới vừa rời đi một chút, không ngờ tới nơi đây lại xảy ra biến cố lớn đến vậy.

- Các em làm gì thế? Còn nữa, tại sao lại trói người ta như vậy? Mau thả ra ngay!- Cô Nguyệt cất tiếng, nét mặt không khỏi hoang mang.

- Ồ, là cô à? Yên tâm đi cô ơi, chúng ta sắp giàu rồi. Mỗi tên thì 100.000 đồng, ở đây sơ sơ có khoảng mười mấy tên. Như vậy, là đủ để chúng ta kiếm được một mớ rồi. Giờ, chỉ cần đợi đếm tiền nữa thôi là ngon!- Triệu Hoài tự tin mà đáp, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười mười phần gian tà.

- Đừng nói là các em... B·ắ·t· ·c·ó·c t·ống t·iền người ta đấy nhé? Đây... Không phải là học viên của Học viện Ngự Quy hay sao? Chuyện tày trời như vậy các em cũng làm ra cho được, chán sống rồi hả?- Nhìn về cảnh này, cô Nguyệt sốc không hề nhẹ.

- T·ố·n·g· ·t·i·ề·n thì có đấy nhưng không phải là b·ắt c·óc mà là họ tự mình dâng đến cửa. Chuyện này, làm sao mà trách bọn em cho được. Cô không biết đâu, bọn họ kéo quân qua đây kiếm chuyện. Cũng mai là thực lực của bọn em không tồi, mới đánh đuổi được bọn chúng. Không thì, còn gì là mặt mũi của chúng ta nữa!- Triệu Hoài ra sức mà đổi trắng thay đen, liền biến mình trở thành người vô tội.

- Đúng đấy cô à, bọn họ sĩ nhục hai người bọn em thì thôi đi, còn ra tay với các bạn khác nữa. Chuyện này, làm sao mà bỏ qua cho được. Để họ đè đầu cưỡi cổ chúng ta, thì còn gì là thể diện của Học viện Long Cơ!- Thanh Đạt tiếp lời, thêm mắm dặm muối cũng không ít.

- Láo toát! Hai tên khốn kiếp các ngươi dám vu khống bọn ta. Rõ ràng là các ngươi kiếm ch...- Học viên Ngự Quy muốn phản bác, nào ngờ chưa kịp nói hết lời đã bị Triệu Hoài đánh cho tiếp tục b·ất t·ỉnh.

- Ngất xỉu thì ngất xỉu đi, còn nhiều lời như thế làm gì không biết nữa! Cô à, cô thấy đấy, bọn họ tới c·hết cũng không chừa. Chúng ta mà không làm dữ, có ngày họ leo lên đầu chúng ta đấy. Vì vậy, tiền này muốn nhận hay không cũng đều phải lấy!- Triệu Hoài tiếp tục hoa ngôn xảo ngữ, cốt chính là muốn lừa gạt đối phương.

- Như vậy thì cũng thôi đi, bọn họ còn nói là cô Nguyệt của chúng ta vừa già vừa xấu. Đã vậy còn là hàng ế thâm niên nữa, có cho cũng không thèm. Đây là lời mà con người có thể nói ra sao?- Thanh Đạt cố tình chọc vào nổi đau của cô Nguyệt, ngoài mặt thì bày ra dáng vẻ mười phần uất ức, nhưng trong lòng sớm đã nở ra nụ cười nham hiểm. Một màn diễn xuất này, đúng là hơn người.

- Wa, bọn họ có nói sao? Ngươi hơi quá đáng rồi đấy!- Mắt thấy sự việc đi hơi xa, Triệu Hoài liền nói nhỏ với Thanh Đạt.

- Không nói vậy thì cô Nguyệt làm sao bao che cho chúng ta được. Có người bao che rồi thì chúng ta tha hồ mà quậy, muốn làm gì thì làm!- Thanh Đạt nhẹ giọng mà đáp, tính người cũng theo đó mà mất dần.

- Wa, ngươi đúng là đồ khốn nạn mà!- Triệu Hoài hai mắt mở to, kinh ngạc không thôi.

- Bọn chúng dám nói như vậy sao? Đây là chán sống rồi à? Khốn kh·iếp, đến thì đánh, đụng thì đập. Mấy đứa làm sao thì làm đừng để cô thất vọng đấy!- Dưới sự kích đểu không ngừng của hai người bọn họ. Cô Nguyệt giờ đây, nộ khí xung thiên, ánh mắt căm phẫn lộ rõ.

- Cô cứ yên tâm, có bọn em ở đây. Bọn họ sẽ trả giá thật đắc cho những gì đã làm!- Thanh Đạt đáp lời, ý đồ đã thành, nét mặt vui mừng không thôi nhưng cũng không kém phần đê hèn.

Ở một nơi khác, chỗ cắm trại của Học viện Ngự Quy. Mắt thấy một học viên hớt hải chạy về, bộ dạng còn là có chút hoảng hốt. Nhìn kĩ lại, đây chính là Gia Bảo. Do Triệu Hoài cố tình thả ra, mục đích là để báo tin.

- Không hay rồi, không hay rồi! Người của chúng ta, đều b·ị b·ắt lại hết trơn rồi. Bọn họ... Bọn họ còn đòi tiền chuộc nữa!- Gia Bảo hét lớn, dáng vẻ hiện tại thảm hại cũng không ít.

Nghe được âm thanh vang vội, Siêu Việt giả ngay lập tức xuất hiện. Mắt thấy chỉ có một người trở về, biết rằng sự tình có phần không ổn. Nhưng vẫn giữ lấy nét bình tĩnh như thường, không chút bận tâm. Dù sao xích mích giữa học viện với nhau, đây cũng không phải là lần đầu.

- Có chuyện gì thì từ từ mà nói, hớt ha hớt hải thì còn gì là bản lĩnh cần có nữa. Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì!- Phúc Trọng, Siêu Việt giả của Học viện Ngự Quy, là người mà trước đây Triệu Hoài đã từng đối mặt. Cũng là người giá·m s·át của bọn họ, trong lần rèn luyện lần này.

- Thầy, chúng em tìm đến nơi ở của tên khốn đó. Vốn dĩ còn muốn đòi lại công đạo cho bản thân cũng như thể diện cho học viện đã mất. Nào ngờ đối phương lại chơi xấu ra tay đánh lén bọn em. Bắt trói người của chúng ta, đã vậy thì thôi đi. Bọn chúng còn đòi tiền chuộc mới chịu thả người ra. Như vậy, có quá đáng không hả?- Gia Bảo một lời tường thuật, giọng điệu còn là uất ức không thôi.

- Lí nào lại vậy? Đây rõ ràng là không xem học viện Ngự Quy của chúng ta ra gì mà!- Phúc Trọng nét mặt lộ rõ phẫn nộ, khác xa với với dáng vẻ điềm tĩnh trước đó.

- Gia Kiệt đâu? Không phải là em ấy đi cùng với các em à? Sao lại thất bại ra nông nỗi này?- Phúc Trọng tiếp lời, chân mày đôi phần nhíu lại.

- Em đây!- Theo đó là một bóng hình xuất hiện, Gia Kiệt. Hắn ta của lúc này, cả người còn là có chút tàn tạ.

- Em đánh với tên họ Triệu đó, hắn ta thì chơi bẩn. Khó lòng mà đánh thắng cho được, đã vậy còn bị bọn họ hội đồng nữa, muốn cầu viện đồng đội. Ai ngờ mới quay qua quay lại, người của mình đều b·ị đ·ánh ngất hết. Không còn cách nào khác, đành trở về trước, báo thù sau!- Gia Kiệt nói tiếp, sắc mặt hiện tại cũng không được tốt cho lắm. Ánh mắt thì tràn đầy căm phẫn.

- Thiên kiêu có thực lực cao nhất trong chúng ta, chỉ đến thế thôi sao?- Lời nói vừa dứt, theo đó là một bóng hình xuất hiện. Người lả lướt như tơ, thân hình yêu kiều nhưng không kém phần duyên dáng. Đôi chân trắng ngần, làn da như tuyết. Người người mê mẩn, tựa như tiên nữ hạ phàm.

- Là cô à, Mỹ Duyên? Đó là vì cô chưa từng gặp hắn ta mà thôi. Đến lúc gặp đi thì biết, không đơn giản như cô nghĩ đâu!- Gia Kiệt hướng đối phương mà lên tiếng, biểu cảm thì đôi phần thờ ơ.

- Vậy sao? Thế thì ta cũng muốn biết thực lực của tên đó như nào lại khiến cho ngươi chật vật như này. Ngươi, cũng làm mất mặt thiên khiêu như chúng ta quá đấy!- Mỹ Duyên đáp lời, tâm cao khí ngạo cũng tính là không ít.

- Nếu đã như thế, vậy thì tập hợp tất cả thiên khiêu lại. Chúng ta đi 'đáp lễ' thôi!- Phúc Trọng nghiêm giọng mà nói, một thân khí thế ngời ngời.

Thế là, người của Học viện Ngự Quy chuẩn bị một lần nữa tìm đến Triệu Hoài. Là báo thù rửa hận, hay là tận tay đưa tiền khó mà nói rõ. Xem ra, đây lại là một màn thư hùng đại chiến nữa. Chỉ là không biết, phần thắng sẽ thuộc về ai.

Chương 278: Đáp lễ