Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 280: Gặp lại đối thủ cũ
Triệu Hoài đối chiến Mỹ Duyên, kẻ địch liên tục dùng chưởng khí đánh tới. Hắn ta hiện tại, đang bị áp đảo hoàn toàn, cũng chỉ có thể kéo dài khoảng cách, núp sau một tảng đá lớn, tạm thời bảo đảm an toàn cho bản thân.
- Wa, toàn dân chơi cực chiến, giờ lồi đâu ra con mẹ đánh tầm xa này, ai mà chịu cho thấu!- Triệu Hoài một bên phàn nàn, một bên thì tận tình quan sát.
Nào ngờ, chỉ mới vừa lú đầu ra, chưởng khí đã đánh tới. Nếu không phải là kịp thời rụt đầu xuống, hậu quả khó lường. Triệu Hoài giờ đây, nghiêm mình cố thủ, trực chờ thời cơ để phản công.
- Tên chuột nhắt nhà ngươi, không phải mạnh miệng lắm sao? Giờ thì thế nào, trốn chui trốn nhủi. Còn không mau ra đây chịu c·hết, biết đâu ta sẽ nương tay!- Mỹ Duyên buông lời chế giễu, giọng điệu còn là đôi phần ngạo mạn.
- Wa, cô cấp 4 đánh thắng một tên cấp 3 như ta, chắc hãnh diện lắm hé?- Triệu Hoài cũng không chịu kém cạnh, mạnh miệng đáp trả.
Lời nói vừa dứt, Triệu Hoài liền cảm thấy chưởng khí đã không còn dồn dập như lúc ban đầu. Tưởng rằng đối phương có chút lung lay, liền đưa mắt ra nhìn. Nào ngờ, là vô số chưởng khí đánh tới, còn ác liệt hơn ban nãy.
- Hãnh diện hay không thì ta không biết. Nhưng thể diện học viện còn đó, ta không thể để mất được!- Lời này nói ra, cô ta liền trở nên nghiêm túc hơn.
- Đây là cô ép ta đấy, đừng có hối hận!- Triệu Hoài hét lớn, lại là mưu hèn kế bẩn.
Ba viên Phích lịch hoả pháo được ném ra, theo đó là từng làn khói đỏ xuất hiện. Mỹ Duyên nhìn về xung quanh, vẻ mặt không khỏi ngơ ngác. Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, một thương đã đánh tới.
Cũng mai là cô ta kịp thời phản ứng, lùi người về sau mới tránh được một đòn. Chưa kịp nhìn rõ, đã có vô số thương khác đâm đến. Mỹ Duyên cũng không chịu kém cạnh, liền đưa tay đánh trả. Âm thanh cứ thế, vang lên liên hồi.
- Cẩn thận đấy, không thì lại chịu thiệt trong tay đối phương!- Gia Kiệt có lòng tốt, lớn tiếng mà nhắc nhở.
- Im miệng đi, ta tự biết lo liệu!- Mỹ Duyên lạnh giọng mà đáp, không chút bận tâm.
Bởi vì cô ta giờ đây, đang bận đối phó với kẻ địch. Từ trong làn khói đỏ đó, là từng thương từng thương đâm tới, khó chịu cực kì. Mỗi đòn đánh, chuẩn sát vô cùng. Nếu không phải là Mỹ Duyên kịp thời tránh né, trên người e là có thêm mấy lỗ.
- Đầu hàng sớm, bớt đau khổ. Cô đánh không lại ta đâu!- Âm thanh vang vọng, lộ rõ sự đắc ý của Triệu Hoài.
- Tiểu nhân bỉ ổi, có gì mà tự đắc!- Mỹ Duyên cất tiếng, nét mặt khinh thường không thôi.
- Vậy sao? Thế thì ta sẽ cho cô biết, ta lấy cái mà tự đắc!- Triệu Hoài cũng không kém, mạnh miệng mà đáp.
Ngay lập tức, hắn ta thi triển Long kĩ: Long ngạo liên hoàn kích, mạnh mẽ mà t·ấn c·ông. Mỗi thương xuất ra, uy lực đều tăng lên gấp bội phần. Đánh cho đối phương, khó bề chống đỡ. Lợi thế, dần trở về tay.
Thoạt nhiên, không biết từ đâu có cơn gió thổi tới. Khiến cho làn khói đỏ ấy, dần dần tan biến. Triệu Hoài cũng từ đó mà lộ diện, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hắn ta vốn dĩ muốn phục kích đối phương, nào ngờ lại mặt đối mặt thế này. Bầu không khí, liền trở nên có chút ngượng ngùng.
- Xin chào, lâu quá không gặp, dạo này có khỏe không?- Những trường hợp như thế này, Triệu Hoài chỉ cần nở ra nụ cười tràn đầy tự tin là được.
Đáp lại hắn ta, là một chưởng khí mạnh mẽ đánh tới. Trước khi chạm người, cũng mai là Triệu Hoài né kịp. Không thì, khó mà tránh khỏi thịt nát xương tan. Chưa kịp định thần, đối phương đã cường công đánh đến.
Tay đấm chân đá, ra đòn liên hồi. Triệu Hoài cũng chỉ có thể, đưa thương chống đỡ. Nhưng mỗi đòn đánh của đối thủ, lại kèm theo dư chấn. Khiến cho tình thế trong phút chốc, đảo ngược hoàn toàn.
- Wa, trời muốn hại ta à? Tự nhiên có gió làm chi vậy, báo đời mà!- Triệu Hoài buông lời phàn nàn, cảm thán cũng không ít.
Triệu Hoài giờ đây, bị đối phương nghiền ép. Liền lui người về sau, giữ lấy khoảng cách an toàn. Nhưng cô ta nào đâu có chịu buông tha, vô số chưởng khí theo đó đánh tới. Hắn đành dùng thương, ra đòn cố thủ.
Khói bụi cứ thế mà bay lên mịt mù, trong nhất thời liền che đi hành tung của Triệu Hoài. Mỹ Duyên lúc này, liền cảm thấy có điều không ổn. Tận tình mà quan sát lấy cảnh vật xung quanh, tránh cho trường hợp bất trắc xảy ra.
- Cô tưởng chỉ có mình cô đánh từ xa được à? Ta cũng làm được vậy, xem đây!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, khí thế ngời ngời.
Âm thanh vừa dứt, theo đó là một thương phóng tới. Tốc độ cực nhanh, như xé gió mà đi. Ngay lập tức, Mỹ Duyên dùng khí chặn lấy. Nhưng chưa kịp nhìn rõ, đã có một thân ảnh xuất hiện ngay tầm mắt.
Đáng tiếc, cô ta lúc này mới phản ứng đã muộn rồi. Hắn dùng kim thương làm mồi nhử, còn bản thân thì âm thầm tiếp cận. Nhân lúc đối phương không kịp phản ứng, dồn lực mà đánh ra một đòn Cốt long trảo.
Mỹ Duyên nhất thời lơ là, liền trúng chiêu của đối thủ. Trực tiếp b·ị đ·ánh văng ra xa, cả người đều b·ị t·hương không nhẹ, khoé miệng còn là chảy ra một dòng máu tươi. Dáng vẻ hiện tại, không khỏi thê lương.
- Đã nói với cô rồi mà không nghe, tên đó không chỉ bỉ ổi mà thủ đoạn vô biên. Giờ thì sao? Nếm được quả đắng chưa?- Gia Kiệt lập tức xuất hiện ngay bên cạnh cô ta, miệng nói lời chế giễu nhưng nét mặt thì quan tâm không thôi.
- Khụ khụ, ngươi tốt nhất là nên ngậm miệng lại trước khi ta g·iết ngươi!- Mỹ Duyên lom khom đứng dậy, giọng điệu còn là có chút nặng nề.
- Hừ, thực lực của các ngươi cũng chỉ có như thế thôi sao? Đáng thất vọng thật đấy!- Triệu Hoài mạnh miệng mà nói, nhưng vì một đòn vừa nãy. Cánh tay của hắn ta chịu tổn thương cũng không ít, hiện tại chỉ là đang phô trương thanh thế.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi...- Mỹ Duyên định tiếp tục ứng chiến nhưng Gia Kiệt lại ra tay ngăn cản.
- Nhìn bộ dáng của cô đi, còn muốn đánh nữa à? Chê bản thân, chịu thiệt còn chưa đủ sao? Lui xuống!- Gia Kiệt trầm giọng mà nói, sắc mặt nghiêm nghị không thôi. Mỹ Duyên thấy vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà nghe theo.
- Sao nào? Đã chịu thua chưa? Hay là muốn đánh tiếp? Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, các ngươi cũng không có cửa thắng đâu!- Triệu Hoài bên này, đắc ý mà nói. Đó, cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Mắt thấy trận chiến đã kết thúc, Diệp Ninh vội vã mà kề cận lấy hắn. Ánh mắt nàng ta lúc này, trìu mến nhưng không kém phần ngưỡng mộ. Tất nhiên, sự quan tâm là không thể thiếu.
- Triệu Hoài, anh không sao chứ?- Hắn ta quay đầu nhìn lại, không biết Diệp Ninh từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh bản thân.
- Không sao mới là lạ ấy, sắp trụ hết nổi rồi đây này. Dìu ta đi!- Ngay lập tức, không cho cô ta kịp thời phản ứng. Hắn đã kẹp lấy cổ đối phương, làm ra dáng vẻ tương thân tương ái.
- Xì, chỉ là mấy tên tép riu, còn có thể làm gì được ta sao?- Nhưng như thế, hắn ta vẫn là cố gắng làm màu cho bằng được.
- Vậy sao?- Gia Kiệt nhẹ mỉm cười, bình thản mà đáp.
Lời nói vừa dứt, những người trước đây Triệu Hoài ức h·iếp cũng dần xuất hiện. Huỳnh Như, An Nhiên, còn có cả Trung Kiên. Theo sau đó là vô số học viên của Học viện Ngự Quy. Một màn này, thực sự là có chút doạ người.