Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 284: Nó vốn là như vậy

Chương 284: Nó vốn là như vậy


Mỹ Duyên cực lực đối chiến yêu ma, còn Triệu Hoài một bên thì nói lời đâm chọt. Hai người hai thái cực, hoàn toàn trái ngược nhau. Điều này, càng khiến cho phẫn nộ trong lòng của cô ta dâng tràn không thôi.

- Đợi ta giải quyết con yêu thú này xong, thì tới lượt ngươi đấy!- Lời này nói ra, Mỹ Duyên cả người đều là nộ khí.

- Đợi cô giải quyết được nó đi, rồi chúng ta hả nói tiếp. Nhớ lấy, một kiếm dứt khoát ở cổ, con gì mà không c·hết!- Triệu Hoài nhàn nhã mà nói, thiện ý nhắc nhở.

- Không cần ngươi phải nhắc nhở, ngậm miệng vào đi!- Mỹ Duyên mạnh mẽ mà đáp, vẫn là cái dáng như cũ đó.

- Vậy à? Thế thì cứ tự nhiên đi, xem ta như người vô hình là được rồi!- Triệu Hoài nhẹ cười, giọng điệu khoan thai không ít.

Sự xuất hiện của hắn ta, càng làm cho yêu thú trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Nó đưa mắt nhìn tới, cẩn thận quan sát lấy hai người bọn họ, không chút manh động. Bất chợt mà kêu lên từng tiếng dài, răng nanh lộ rõ ra ngoài. Dáng vẻ hiện tại, phải nói là mười phần dữ tợn.

Chỉ thấy Huỳnh Như, tay cầm chặt v·ũ k·hí, vung kiếm chém tới nhưng tốc độ của yêu thú lại quá nhanh cộng thêm v·ết t·hương trên người trước đó. Cô ta không tài nào, đánh trúng nó cả. Mỗi nhát kiếm, đều tự mình đi vào không khí.

Yêu ma lúc này, bắt đầu chơi trò vờn mồi. Không ngừng di chuyển xung quanh đối phương, cố ý làm tiêu hao sức lực còn lại của cô ta. Trực chờ ra tay, một đòn kết liễu. Nhưng Triệu Hoài vẫn còn đó, khiến cho nó nhất thời không dám làm càn.

- Nhìn ta làm quái gì? Thích gì thì làm đó đi, ta đi giải quyết bầu tâm sự một chút đây!- Triệu Hoài dường như hiểu được tâm ý của yêu ma, liền nhiệt liệt mà tác thành cho nó.

Nói rồi, hắn ta cũng theo đó mà biến mất. Để lại nơi đây, một mình Huỳnh Như đối chiến với yêu thú. Cô ta lúc này, căm phẫn không thôi nhưng lại không nói được gì. Dù sao việc quan trọng trước mắt, vẫn là đối phó với con quái vật này.

- Tên khốn c·hết tiệt kia, đừng để ta gặp lại ngươi đấy!- Huỳnh Như nghiến răng mà nói, hận không thể tả.

Mắt thấy người đó đã đi, yêu thú liền kêu lên một tiếng dài. Dùng tốc nhanh nhất, hung tàn mà t·ấn c·ông tới. Từng vuốt từng vuốt sắc bén cào đến, mạnh mẽ hơn người. Ép cho đối phương phải lâm vào thế bị động, nghiêm mình phòng thủ.

Huỳnh Như hiện giờ, miễn cưỡng mà đưa kiếm chống đỡ. Mỗi đòn đánh tới, tay cô ta đều bất chợt mà run lên từng hồi. Nhận thấy như vậy cũng không phải là cách hay. Tình thế này còn tiếp tục kéo dài, bản thân m·ất m·ạng tại đây cũng không phải là không thể. Hận nhất, vẫn là Triệu Hoài.

Thế là, Huỳnh Như cẩn thận quan sát lấy cách thức di chuyển của con yêu thú này. Chỉ thấy nó dựa vào địa hình xung quanh nơi đây, không ngừng bật nhảy. Kèm theo đó là từng đòn mạnh mẽ đánh tới, uy lực kinh người.

Quan sát hồi lâu, cô ta cuối cùng cũng nắm bắt được quỹ đạo di chuyển của đối thủ. Tay cầm chặt kiếm, ánh mắt kiên định, trực chờ cơ hội để ra tay. Yêu thú lúc này, vẫn còn chưa biết nguy hiểm đang cận kề đến gần. Vẫn là như cũ, điên cuồng mà t·ấn c·ông tới.

Càng đánh tốc độ của yêu thú càng nhanh, nhanh đến mức độ mắt người khó mà theo kịp. Còn về phần Huỳnh Như, máu trên người không ngừng nhỏ xuống. Sắc mặt hiện tại, đã không còn khá khẩm là bao.

Yêu thú dồn lực, hét lớn một tiếng thật chói tai. Theo đó, như thú đói săn mồi mà vồ đến cô ta. Móng vuốt sắc bén ấy, như xé gió mà lao đi. Chỉ cần phản ứng chậm trễ một giây thôi, đối phương tùy thời đều có thể bỏ mạng tại đây.

Chỉ thấy, Huỳnh Như ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng, thời cơ mà bản thân chờ đợi cuối cùng cũng tới. Cơ hội chỉ có một, không thể nào bỏ lỡ. Dứt khoát mà chém ra một kiếm, người thú giao nhau, dư chấn lan xa.

Giữa trời xanh ấy, máu bắn ra khắp nơi. Huỳnh Như khụy người xuống, lộ ra v·ết t·hương trên ngực, máu chảy thành dòng. Còn yêu thú đang vùng vẫy trên nền đất, kêu lên từng tiếng thảm thiết. Nhìn kĩ lại, trên cổ nó chính là một v·ết t·hương chí mạng do đối phương gây ra, máu chảy không ngừng.

Yêu thú sau một hồi vùng vẫy, cuối cùng cũng chịu nằm yên bất động, kết thúc một đời của nó. Về phần Huỳnh Như lúc này, cũng đã sức cùng lực kiệt. Vết thương trước đó cùng với v·ết t·hương hiện tại, khiến cho cô ta suy nhược đến mức cùng cực. Muốn rời đi, đã là điều không thể nào.

- C·hết tiệt, cái tên khốn nạn đó...- Huỳnh Như ngã ra đất, hai mắt bắt đầu mờ dần.

- Sắp c·hết rồi còn chửi ta cho bằng được, nghị lực thật đấy!- Âm thanh quen thuộc nhưng không kém phần đê tiện vang lên bên tai trước khi cô ta nhắm mắt.

Đến khi Huỳnh Như một lần nữa mở mắt ra, bản thân đã một nơi xa lạ nào đó. Đưa mắt nhìn về xung quanh, có thể nhận định đây là một hang động. Thoạt nhiên có cơn đau từ ngực truyền đến, khiến cho cô ta không khỏi nhăn mặt.

Đưa tay sờ xuống, không biết v·ết t·hương đã được băng bó từ lúc nào. Đang lúc cô ta nghi hoặc, khó mà hiểu rõ sự tình thì bóng hình quen thuộc xuất hiện. Triệu Hoài nhẹ bước chân, tư thái khoan thai mà đến gần.

- Sao? Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?- Hắn ta thoạt nhiên lên tiếng, quan tâm không ít. Dù sao cô ta mà có chuyện gì, bản thân cũng khó mà tránh khỏi liên quan. Lúc đó, lại mang hoạ vào người.

Nhìn thấy đối phương, lại nhìn về v·ết t·hương trên ngực bản thân được băng bó cẩn thận. Khuôn mặt Huỳnh Như liền trở nên tối sầm lại, ánh mắt thì tràn đầy c·hết chóc. Khí tức của cô ta giờ đây, mười phần đáng sợ.

- Nói! Vết thương này, là ai băng bó cho ta?- Huỳnh Như cất tiếng, một mặt ưu ám.

- Cô nói xem, nơi đây ngoài hai người chúng ta ra, còn có người thứ ba nữa sao? Hỏi câu dư thừa thế!- Triệu Hoài nhẹ mỉm cười nhưng không kém phần gợi đòn.

- Ngươi... A, tên khốn kiếp!- Huỳnh Như lớn tiếng mắng hắn lại vô tình động đến v·ết t·hương, khuôn mặt cô ta giờ đây nhăn nhó không thôi. Bộ dáng hiện tại, còn là có chút thảm hại.

- Không nhìn lại tình hình của mình đi, lại còn muốn mắng người nữa à? Cô đừng quên, nơi đây chỉ có ta và cô đấy. Cô mà chọc tức ta, chậc chậc, ta không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện cầm thú gì đâu. Cô tốt nhất là nên an phận thủ thường đi!- Triệu Hoài buông lời đe doạ, vẻ mặt không khỏi đê hèn.

- Ngươi...- Huỳnh Như phẫn nộ mà nói nhưng chưa kịp dứt lời đã bị đối phương cắt ngang.

- Cô mà còn nói một tiếng nữa thì đừng trách ta không khách khí!- Triệu Hoài nhíu mày, liếc nhẹ đối phương.

Huỳnh Như thấy vậy, cũng chẳng dám nói thêm lời nào. Nhưng ánh mắt căm thù ấy, vẫn luôn nhìn chằm chằm lấy hắn ta. Uất hận nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể tự mình chịu lấy. Dù sao bản thân hiện tại vẫn đang b·ị t·hương, khó lòng mà đối phó với tên cầm thú đó. Nhịn nhục trước đã, ngày sau hả báo thù.

- Triệu Hoài, có nước rồi này, anh định làm gì?- Đang lúc bầu không khí căng thẳng, Diệp Ninh lại xuất hiện. Trên tay, còn cầm theo một óng tre.

- Cho cô ta uống trước đi, không thì không có sức đâu mà chửi ta!- Triệu Hoài nhìn về Huỳnh Như, lạnh giọng mà nói.

Chương 284: Nó vốn là như vậy