Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 285: Câu cá, vả mặt
Sự xuất hiện của Diệp Ninh, khiến cho Huỳnh Như có phần bối rối. Không biết vì sao, đối phương lại xuất hiện tại đây. Đang phân vân suy nghĩ, thì cô ta đã kề cận bên mình. Dáng vẻ, còn là có chút ân cần.
- Này, cô uống một chút đi!- Diệp Ninh cất tiếng, theo đó là đưa ống tre về phía cô ta.
- Cô, tại sao lại xuất hiện tại đây?- Mắt thấy suy nghĩ chỉ là tốn công, Huỳnh Như liền trực tiếp hỏi thẳng.
- Tất nhiên là theo Triệu Hoài anh ấy tới đây rồi!- Diệp Ninh nhẹ giọng mà đáp, thân thiện không thôi.
- Vậy, v·ết t·hương trên người ta, là ai băng bó?- Huỳnh Như nhíu mày, tay bất giác mà sờ vào v·ết t·hương trên ngực.
- À, ừm... Là ta băng bó...- Lời Diệp Ninh chưa kịp nói hết đã bị Triệu Hoài cắt ngang.
- Diệp Ninh lại đây, thân thiết gì với cô ta mà trò chuyện lắm thế?- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, sắc mặt không khỏi khó coi.
Diệp Ninh thấy thế, cũng không nói thêm lời nào. Trực tiếp đi đến bên cạnh hắn ta, để lại một mình Huỳnh Như ngồi đó trầm tư suy nghĩ. Triệu Hoài thì nở ra nụ cười khoái ý, như là chọc tức đối phương vậy. Khung cảnh giờ đây, sắc trời tối dần.
Trở lại khoảng thời gian trước đó, lúc mà Triệu Hoài bắt gặp Huỳnh Như thương tích đầy người, máu chảy không ngừng. Đang lúc này, thì thoạt nhiên bụi cây bên cạnh lại phát ra tiếng động lạ. Khiến cho hắn ta, ngay lập tức trở nên cảnh giác.
- Aaaaa!- Theo đó, là một bóng hình xuất hiện, Diệp Ninh.
Triệu Hoài thì nhìn đến ngây người, không rõ chuyện gì. Còn cô ta khi nhìn thấy hắn, không khỏi vui mừng. Liền ôm chầm lấy đối phương, bày ra dáng vẻ sợ hãi. Sự hoảng loạn của bản thân, đều thể hiện hết trên khuôn mặt.
- Triệu Hoài, bên kia có con nhện bự chà bá lửa luôn, người ta sợ quá đi mất!- Vừa nói, Diệp Ninh vừa chỉ tay về hướng ban nãy.
Cô ta mơ hồ cảm nhận dưới chân có thứ gì đó. Đến khi nhìn xuống, toàn máu là máu, còn có xác c·hết nữa. Lúc này, càng là được phen hoảng sợ. Không ngờ tới nơi đây còn có một vụ án mạng. Khiến cho tâm tình thiếu nữ, hoang mang tột độ.
- Triệu Hoài, anh... Anh g·iết người à?- Diệp Ninh cất tiếng, giọng điệu còn là có chút run rẩy.
- Cô nói xem, ta có giống loại người đó không?- Triệu Hoài nhẹ cười, mười phần 'thân thiện'.
- Anh... Chúng ta... Anh... Hay là chúng ta hủy thi diệt tích đi, không thì người khác sẽ phát hiện ra mất!- Ngay lập tức, Diệp Ninh đã đào ra một cái hố rõ to.
- Wa, chơi gì lớn thế? Người ta còn sống sờ sờ ra đó, mà cô muốn đem chôn rồi!- Triệu Hoài hai mắt mở to, được phen kinh ngạc.
- Còn sống sao? Sao nhìn giống sắp c·hết thế?- Nói rồi, Diệp Ninh đưa tay lại gần mũi đối phương, cảm thấy hơi thở vẫn còn, mới thở phào nhẹ nhõm.- Còn sống thật này!
- Đừng đùa nữa, nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Mùi máu tươi nồng quá, rất nhanh yêu ma sẽ lần tới nơi này. Chúng ta, cần rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt!- Triệu Hoài nghiêm giọng mà nói, sắc mặt liền trở nên cẩn trọng hơn.
Thế là Triệu Hoài cho Huỳnh Như uống lấy một viên Dưỡng Nguyên. Sau đó, liền bế lấy cô ta rời khỏi nơi này. Đi một lúc lâu, mới tìm thấy một hang động vừa phải kề suối. Liền lấy nơi đây, làm chỗ dừng chân tạm thời.
- Diệp Ninh, cô giúp cô ta cầm máu đi!- Triệu Hoài hiện tại, vẻ mặt tiều tụy đi thấy rõ. Trên quảng đường đi ban nãy, hắn ta đã dùng khí của bản thân. Không ngừng gia cố lên người của Huỳnh Như, mới tạm thời áp chế được v·ết t·hương trên người của cô ta. Giờ, gần như sức cùng lực kiệt.
- Cầm máu? Cầm máu như thế nào?- Diệp Ninh đưa đôi mắt long lanh của mình, nhìn về hắn ta.
- Wa, cô đùa ta đấy à? Cầm lấy thứ này, băng bó cho cô ta đi!- Nói rồi, Triệu Hoài đưa cho đối phương mấy cuộn băng gạc. Bản thân thì tự mình đi chỗ khác.
Một lúc lâu sau, không thấy hồi âm, Triệu Hoài mới lo lắng mà bước vào. Mắt thấy, Diệp Ninh băng bó cho Huỳnh Như không khác gì một cái xác ướp cả. Thậm chí, còn là có chỗ quấn có chỗ không, trông thảm hại vô cùng.
- Wa, cô làm cái trò gì vậy? Cô đây là muốn g·iết cô ta thật đấy à?- Triệu Hoài nhìn về một màn này, không khỏi ngao ngán.
- Cái này... Cái này, người ta có biết làm đâu... Người ta... Người ta đã cố hết sức rồi mà!- Diệp Ninh uất ức mà nói, như là sắp mếu tới nơi vậy.
- Hazz, thôi được rồi, tránh qua một bên đi. Để ta làm cho, nhờ cô cũng như không vậy đó!- Triệu Hoài thở dài một hơi, tự thân vẫn động vẫn là hơn.
Một bên khác, Trung theo hướng mà Thanh Đạt chỉ, một đường tìm kiếm lấy Diệp Ninh. Nào ngờ trước mắt, lại là khung cảnh xác của yêu ma nằm la liệt khắp nơi. Điều này khiến cho hắn ta càng trở nên lo lắng hơn bao giờ hết.
- Tiểu thư, người đâu rồi? Người nhất định, đừng gặp chuyện đấy!- Trung hét lớn, đổi lại là không một lời hồi âm. Hắn ta cứ thế, ra sức mà tìm kiếm.
Trở lại với hiện tại, Triệu Hoài sớm đã đem sự tình nơi đây, thông báo với thầy Mạnh. Kết quả chỉ đổi lại một câu: 'Tự mình lo liệu!' Chuyện này, cũng không nằm ngoài dự tính của hắn ta là mấy.
- Cái lão già đó, vẫn còn ghim hận vụ việc lần trước đây mà!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, tâm tình thì ngao ngán không thôi.
Lại nhìn về sắc trời dần tối hiện giờ, hắn ta biết rằng đêm nay khó mà tránh khỏi việc ở lại nơi này. Dù sao ngoài kia, nguy hiểm khôn lường, cẩn thận một chút vẫn là hơn. Điều cần quan tâm trước mắt, chính là vấn đề sinh tồn.
Vì muốn tìm nguồn lương thực cho cả ba, Triệu Hoài không còn cách nào khác ngoài việc câu cá tại suối. Câu cả tiếng đồng hồ, đổi lại không một con nào cắn câu. Điều này khiến cho hắn ta, khó tránh khỏi hậm hực trong lòng.
- Mẹ kiếp nó, không lẽ lại lặn nữa à?- Lời này nói ra, Triệu Hoài không khỏi nhớ lại chuyện xưa. Cái thời, vì một cái mắt kính mà hắn ta phải lặn dưới làn nước lạnh ấy mấy tiếng đồng hồ. Giờ chỉ cần nghĩ lại, đã cảm thấy rùng mình.
- Triệu Hoài, anh làm gì thế?- Diệp Ninh bất ngờ xuất hiện, tự nhiên mà ngồi kề bên đối phương.
- Câu cá! Cô không thấy sao mà còn hỏi?- Triệu Hoài đáp lời, giọng điệu ủ rũ không ít.
- Đâu, em xem thử xem, đã câu được bao nhiêu rồi? Ủa, giỏ đựng cá của anh để đâu mà em không thấy?- Diệp Ninh háo hức mà nói, vẻ mặt còn là có chút chờ mong.
- Hừ hừ, có câu được con nào đâu mà cô đòi coi với chả xem!- Triệu Hoài lúc này, cười khổ không thành tiếng.
- Hả? Không câu dính con nào sao? Sao anh tệ vậy?- Vẻ háo hức chờ mong của Diệp Ninh ban nãy, cứ thế mà tan theo làn gió bay.
- Đây, cô có giỏi thì câu đi!- Nói rồi, Triệu Hoài nhét cần câu vào tay đối phương. Bản thân, thì thảnh thơi mà nằm nghỉ.
- Nhưng mà... Em không biết câu cá?- Diệp Ninh nhỏ giọng mà nói, một mặt hoang mang lộ rõ.
- Cứ cầm đại đi, nào có cá thì giật cần câu lên là được rồi. Nào không biết thì mình tập làm, có gì đâu mà phải sợ!- Triệu Hoài một bên nói lời chỉ đạo, dáng vẻ hiện tại thư thái không thôi.
- Là như vậy à? Cũng đơn giản quá đấy!- Hắn ta mới vừa dứt lời, Diệp Ninh đã thành công câu được một con cá to. Đó, như là một cú vả mặt vậy.
- À ừm,... Đúng rồi đấy, cứ tiếp tục mà phát huy đi!- Triệu Hoài gượng cười mà nói, trái ngược với dáng vẻ lên mặt ban nãy. Từ sau lại có ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ.