Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 29: Bị bao vây
Sau khi trải qua những biến cố đầy sóng gió đó, dẹp tiệm luôn. Thị Thu một lần nữa tìm đến người thanh niên kia để bàn bạc đối sách. Chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của hai người bọn họ.
- Anh, không ổn rồi! Hai cái tên kia đã hành động. Kết quả là chúng ta không những chẳng kiếm được điểm nào, ngược lại còn thua lỗ rất nhiều!- Thị Thu mở lời, giọng điệu còn là có chút hoang mang.
- Ummm, không sao! Bảo bọn họ ngừng kinh doanh, trở về công việc bình thường đi. Xem ra là phải thay đổi cách thức khác rồi!- Đối phương từ tốn mà đáp, không chút bận tâm.
- Anh, vậy tiếp theo, chúng ta phải làm sao?- Thị Thu gấp gáp mà hỏi, một mặt ngờ vực lộ rõ.
- Yên lặng quan sát, chờ đợi thời cơ. Xem ra hai người bọn họ không đơn giản, tiếp tục đấu đá, sợ rằng người thua thiệt là bản thân chúng ta!- Hắn ta nhẹ mỉm cười, bình tĩnh đến lạ.
Trời mùa xuân, không gì sướng hơn là có một giấc ngủ trưa. Cái thời tiết trong lành, cộng thêm những cơn gió nhẹ đầu mùa, quả thật là quá tuyệt. Triệu Hoài tất nhiên là không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để nghỉ ngơi, liền đánh một giấc thật sảng khoái.
- Wow, đúng là không có gì tuyệt hơn là có một giấc ngủ thoải mái!- Hắn ta vươn vai sau khi đánh một giấc nồng say.
Khi mà mọi người phải tất bật đi săn, thì hắn ta lại thảnh thơi nằm nghỉ. Đã lâu lắm rồi, Triệu Hoài mới được thư giãn như vậy, không phải tất bật vì cuộc sống. Đối với hắn, đây không khác gì một chuyến du lịch ngắn ngày. Mà quên mất rằng, nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra.
- Nguy rồi, nguy rồi! Có ai không?- Huy, người từng bị doạ ma, hét lớn.
- Nhìn ngươi kìa, có chuyện gì mà lại gấp gáp đến vậy?- Triệu Hoài lúc này vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, thờ ơ mà hỏi.
- Không... Ổn rồi, lớp trưởng bọn họ... Bọn họ...
- Bọn họ làm sao?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài liền mất đi sự bình tĩnh vốn có.
- Bị... Yêu thú bao vây rồi, khó... Khó khăn ta mới thoát ra. Báo tin với thầy... Mạnh!- Nói rồi, Huy liền ngất xỉu.
- Wa, cái tên này, sao không nôn cái địa chỉ rồi hả ngất?- Triệu Hoài đành dùng biện pháp mạnh. Không ngừng ra sức mà tát thẳng vào mặt đối phương, miệng thì lầm bầm: 'Địa chỉ, địa chỉ!' Mỗi một câu nói, là một cái tát kèm theo.
- Đừng... Đừng đánh nữa, còn đánh nữa thì sẽ c·hết người thật đấy!- Huy cuối cùng cũng b·ị đ·ánh cho tỉnh dậy, yếu ớt mà nói, đưa tay chỉ về phía cánh rừng- Hướng đó!
Triệu Hoài sau khi nhận được tin tức mà mình muốn, mới chịu buông tha cho đối phương. Sau đó liền hét lớn:' Thanh Đạt!' Một cơn gió nhẹ thổi qua, theo đó là một âm thanh truyền tới.
- Kêu cái gì, giờ này là giờ nghỉ ngơi mà!- Mắt thấy, Huy đang ngáp ngáp dưới đất- Wa, ngươi g·iết người c·ướp c·ủa à!- Thanh Đạt lúc này, được phen hoảng hốt.
- G·i·ế·t người cái đầu nhà ngươi, đưa hắn ta đi c·ấp c·ứu. Sau đó thì thông báo cho thầy Mạnh, đám người lớp trưởng đang gặp nguy hiểm, lập tức ứng cứu. Giờ ta đi trước, còn lại đều giao cho hết ngươi!- Nói rồi, Triệu Hoài dùng hết tốc lực, nhanh hơn cả một cơn gió, đi thẳng về phía khu rừng.
- Xem ra lần này, có phiền phức rồi đây!- Thanh Đạt buông lời cảm thán, nét mặt vẫn là có chút ngao ngán.
Liên Hoa bên này, còn bao gồm cả Nhược Tuyết và một số đồng học. Đang bị bao vây bởi vô số Chuột Đồng Đen, dưới sự chỉ huy của chuột mẹ. Vốn dĩ chỉ là muốn săn mấy con chuột nhỏ, không ngờ lại lâm vào tình cảnh này.
Chuột mẹ thực lực là cấp 2 trung cấp, thể hình to lớn, chiều cao gần bằng một đứa trẻ. Hai mắt đục ngầu, răng cửa vừa to vừa dài. Không ngừng nghiến răng ken két, kêu lên từng tiếng chói tai.
Dưới sự vây hãm của yêu thú, bọn họ cũng chỉ có thể lui vào một góc. Nghiêm mình cố thủ, miễn cưỡng mà chống đỡ. Nhưng Chuột Đồng Đen thì không như vậy, điên cuồng mà t·ấn c·ông đến.
- Liên Hoa, cậu cầm chân bọn này, tớ sẽ t·ấn c·ông con mẹ!- Nhược Tuyết cất tiếng, tay cầm v·ũ k·hí của bản thân, là một cái lưỡi hái hình bán nguyệt.
- Như vậy, liệu có ổn không?- Liên Hoa đáp lời, vẻ mặt lo lắng không thôi.
- Không còn cách nào khác, nếu tiếp tục bị vây hãm như thế này là lành ít dữ nhiều. Chúng ta phải tiêu diệt được chuột mẹ, mai ra mới có đường sống!- Nhược Tuyết kiên định mà nói, ánh mắt liền trở nên sắc bén hơn. Thực lực của nàng ấy là cấp 2 sơ cấp, là người mạnh nhất ở đây. Vì thế mà cô ta biết rằng, trọng trách này thuộc về bản thân.
Nói rồi, nhờ vào sự trợ giúp của mọi người. Thành công mở ra một con đường, từ đây Nhược Tuyết xông ra, đối đầu trực diện với chuột mẹ. Nàng chưa kịp t·ấn c·ông, đã có hàng trăm con chuột đen khác bao vây lấy bản thân. Một trong số chúng đã nhảy lên từ phía sau, định cắn lén lấy nàng ta. Cũng mai là Liên Hoa kịp thời tung kiếm, chém c·hết nó ngay tại chỗ.
- Cẩn thận!- Liên Hoa lớn tiếng mà nói, ra sức mà yểm trợ đối phương.
Sau đó, lớp trưởng cùng với mọi người. Tiếp tục mở đường cho Nhược Tuyết, hướng chuột mẹ mà đến. Nào ngờ là từng con Chuột Đồng Đen xông lên, t·ấn c·ông lấy bọn họ. Khác với thường ngày sợ sệt, nay dưới sự chỉ huy của chuột mẹ, chúng nó như vũ bão mà tới.
Nhược Tuyết sau một hồi chém g·iết, đã thành công đến được ngay trước mặt của chuột mẹ. Tay nàng liền cầm chặt v·ũ k·hí mà chém thẳng một đòn, uy lực không kém. Nào ngờ, yêu thú không chỉ né được, mà còn là vơ vuốt phản công.
Do mất quá nhiều thể lực trước đó, giao đấu với chuột mẹ. Nhược Tuyết rơi vào thế yếu, không kịp tránh đòn, liền trúng một vuốt của nó. Máu bắt đầu chảy, tay cầm v·ũ k·hí cũng vì thế mà run lên.
Nàng gắng gượng t·ấn c·ông, tung ra vô số nhát chém. Nhưng đáng tiếc là mỗi đòn đánh tới, đều bị chuột con chặn lại. Dường như là không thể chạm đến, cùng với đó là thể lực của nàng không ngừng suy yếu.
Chuột mẹ nhân lúc này, mà t·ấn c·ông nàng. Há chiếc miệng to mà tới, hàng răng sắc bén như lưỡi dao. Nhược Tuyết tay cầm chặt v·ũ k·hí, chờ đợi thời cơ. Đã đến lúc tung ra một đòn cuối, đòn này là tất cả sức lực còn lại của nàng.
Vừa tầm, cô ta liền xuất ra một đòn thật mạnh. Đánh thẳng vào miệng của yêu thú, khiến cho nó phải quằn quại trên nền đất. Nhược Tuyết cũng theo đó mà cả người nghiêng ngã, sức cùng lực kiệt.
Mà lúc này, bao vây nàng là hàng trăm hàng ngàn chuột đen. Chúng nó như hoá điên, từng con không ngừng lao lên, như muốn xé xác đối phương ra. Lại không biết từ đâu xuất hiện, một thương giáng xuống trực tiếp thổi bay tất cả.
Triệu Hoài kịp thời ôm lấy nàng trước khi ngã xuống. Liền đưa tay sờ lấy v·ết t·hương, mặt có chút nhăn lại, đôi mắt thăng trầm. Một thân nộ khí lộ rõ, mà ẩn trong đó là sát khí đằng đằng.
- Không sao rồi, mọi chuyện còn lại đều để ta giải quyết cho. Yên tâm nghỉ ngơi đi!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà nói nhưng sắc mặt thì lại không được tốt cho lắm.
Triệu Hoài nhìn về xung quanh, phát hiện ra một đám người đang bị t·ấn c·ông bởi Chuột Đồng Đen. Hắn ôm theo Nhược Tuyết, một đường xông tới. Chuột nào cản hắn, hắn liền g·iết chuột đó, mở ra một con đường máu mà đi.
Hắn ta trực tiếp tìm đến chỗ Liên Hoa. Nhìn thấy khuôn mặt không mấy là vui của đối phương, tay còn ôm theo Nhược Tuyết. Nét mặt của lớp trưởng cũng vì thế, liền có phần sửng lại.
Liên Hoa đã từng thấy Triệu Hoài trải qua rất nhiều chuyện khó khăn, nhưng hắn ta đều khá hời hợt. Thậm chí còn mỉm cười chấp nhận cho qua, và đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy. Đôi mắt lạnh lùng, tràn đầy u ám này. Khiến cho người khác nhìn vào, bất giác mà sinh ra nổi sợ trong lòng.
- Bảo vệ nàng ấy thật tốt, việc còn lại cứ giao cho ta!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, sau đó nhẹ nhàng giao Nhược Tuyết cho Liên Hoa.
Sau khi rảnh tay, Triệu Hoài cầm chặt thương, chỉ với vài đường múa cơ bản. Đã dọn dẹp không ít Chuột Đồng Đen xung quanh, không còn chuột mẹ chỉ huy, chúng nó như thú chờ g·iết. Không còn cái gọi là điên cuồng t·ấn c·ông như vừa rồi.
Triệu Hoài hiện tại, tha hồ tung hoành, tàn sát tứ phương. Chỉ trong chốc lát, đã dọn dẹp hơn nữa. Như bão tố quét qua, mọi vật khó mà sống sót. Mà ngay lúc này, chuột mẹ cũng dần hồi phục. Nó kêu lên từng tiếng 'Chít chít chít' đã tập hợp không ít những chuột con xung quanh. Sau đó là một màn cắn xé, ăn thịt đồng loại.
- Không ổn!- Triệu Hoài nhìn về tình hình trước mắt, dự cảm không lành. Liền một thương đánh tới, không cho nó hồi phục.
Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện đã quá trễ. Chuột mẹ giờ đây, đã hồi phục hơn nữa. Thực lực còn là tăng mạnh hơn trước. Triệu Hoài biết rằng cứ đánh như thế này thì không ổn. Liền câu kéo tức giận, dẫn dụ nó đi đến nơi khác.
- Con chuột ngu ngốc kia, còn không mau đuổi theo ta!- Nói rồi, Triệu Hoài còn không quên công kích. Vừa đánh, vừa chạy.
Sau khi đến một nơi khuất lối, không bị nhìn thấy. Triệu Hoài lập tức khởi giáp, đánh cho nó hăng một chút, lúc này hắn liền nở ra nụ cười mất dần đi tính người.
- Ngươi nói xem, ngươi c·hết theo cách nào là tốt nhất. À, ta quên mất, ngươi không hiểu ta nói gì. Vậy thì, để ta lựa chọn giúp ngươi vậy!