Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 297: Nhớ thương da diết

Chương 297: Nhớ thương da diết


Triệu Hoài với thương trong tay, g·iết qua không biết bao nhiêu kẻ địch. Thi thể nằm rải rác trên mặt đất chất thành từng đống. Mùi máu tươi, ngập tràn nơi đây. Hắn ta đánh đến độ, chẳng có yêu ma nào dám đến gần bản thân nữa.

- Thành quả hôm nay, xem ra không tệ rồi đây!- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng nụ cười ấy lại vô hồn không thôi.

- Triệu Hoài, là anh sao?- Đang lúc hắn ta loay hoay thu hoạch thành quả, âm thanh quen thuộc lại bắt chợt vang lên bên tai. Đưa mắt nhìn tới, chính là Diệp Ninh.

Cô ta không nói lời nào, trực tiếp ôm trầm lấy hắn. Bất giác mà chảy ra một hàng lệ dài, thâm tình khó mà kể siết. Triệu Hoài trong giây lát, vẫn là ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Triệu Hoài, sao đêm đó anh đi mà không nói một lời từ biệt thế? Có biết là, người ta lo lắm không hả?- Diệp Ninh nhỏ giọng mà nói, hoà vào đó là thanh âm của tiếng nấc.

- Trước tiên, cô buông ta ra cái đã. Đây là giữa chiến trường đấy, không phải là nơi ôm ôm ấp ấp đâu. Người ta nhìn, người ta đánh giá c·hết!- Triệu Hoài đáp lời, tâm tình không khỏi hoang mang.

- Không! Anh lại bỏ đi nữa thì sao?- Diệp Ninh nhẹ lắc đầu, nũng nịu mà cất tiếng.

- Ngoan nào! Ta còn có thể đi đâu được nữa? Không phải bây giờ, đã về rồi sao?- Triệu Hoài đưa tay xoa đầu đối phương, nhẹ giọng mà vỗ về. Chỉ có như thế, mới có thể ổn định được tâm trạng của cô ta.

- Những ngày qua, anh đi đâu thế hả? Khiến cho người ta ngày nhớ đêm trông, mòn mỏi mong chờ. Đúng là đồ vô tâm mà!- Nói rồi, Diệp Ninh nhéo mạnh lấy hắn ta một cái, đau điếng cả người.

- Aaa, đau đau! Ta có việc bận nên bất đắc dĩ phải rời đi. Yên tâm đi, lần đầu còn bỡ ngỡ, về sau là quen chứ gì, không cần phải bận tâm!- Triệu Hoài cực lực giải thích, nhưng không kém phần trêu đùa.

- Wa, anh nói như vậy mà nghe được đó à? Người ta là lo cho anh đấy, cái đồ vô lương tâm này!- Diệp Ninh nói lời hờn dỗi, sắc mặt còn là có chút khó coi.

- Mà trên tay anh là gì thế, mèo sao? Cho em à?- Nhìn thấy hồ ly nhỏ, Diệp Ninh liền thay đổi thái độ, hào hứng mà nói. Định đưa tay bắt lấy, nào ngờ đối phương lại ra sức tránh né.

- Way, gì chứ cái này thì không được, mạng của ta đấy!- Triệu Hoài nói lời khước từ, sau đó thì lùi người về sau.

- Em muốn nó, đưa đây!- Diệp Ninh dường như cảm thấy có gì đó bất ổn, nhất quyết phải lấy cho bằng được.

- Không được là không được, cô đừng có cố chấp như vậy có được không hả?- Cứ như thế, một màn đuổi bắt được diễn ra.

- Triệu Hoài! Anh có đưa cho người ta hay không thì bảo? Em dỗi thật đấy!- Đuổi mệt rồi, Diệp Ninh đứng tại chỗ mà hét lớn.

- Không lấy có được không hả? Mạng của ta đó!- Triệu Hoài dùng ánh mắt trìu mến mà nhìn về đối phương. Ngoài cách này ra, hắn ta cũng chẳng biết cách nào hơn.

- Không! Đưa đây!- Diệp Ninh chìa bàn tay ra, kiên quyết mà nói.

- Chơi một chút thôi đó, rồi trả ta. Đừng có mà tổn thương đến nó, không thì có chuyện lớn đấy. Giữ cho cẩn thận vào, phải biết nâng niu gìn giữ. Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa vậy đó, biết chưa hả?- Triệu Hoài dùng dằng hồi lâu, vẫn chưa có ý định giao cho đối phương. Dù sao hồ ly nhỏ đối với hắn ta mà nói, quan trọng còn hơn cả mạng.

- Biết rồi, nói mãi, đưa đây!- Thấy thế, Diệp Ninh liền trực tiếp đoạt lấy. Hắn ta cũng chỉ đành bất lực, chiều theo ý nàng.

Diệp Ninh ôm lấy hồ ly nhỏ trong lòng, sờ vào bộ lông trắng tinh của nó, mềm mượt như bông. Tâm tình còn là thích thú không thôi. Đôi bàn tay ấy, đã không tự chủ mà vuốt ve không ngừng, vẻ mặt mười phần mãn nguyện.

Triệu Hoài đứng một bên, đưa mắt dõi nhìn. Khung cảnh trước mặt đẹp tựa nên thơ, khó gì sánh bằng. Hắn ta nhìn đến thẫn thờ, khoé môi lại mơ hồ xuất hiện nụ cười thoả mãn. Nếu như thời gian có thể ngừng trôi thì hay biết mấy, để bản thân mãi mãi chiêm ngưỡng cảnh đẹp này.

- Triệu Hoài, mèo nhỏ này anh tìm ở đâu ra thế? Có thể để em nuôi được không?- Diệp Ninh bất chợt lên tiếng, kéo hắn ta về lại hiện thực.

- Hừm, không được! Cô ta... Nó đang b·ị t·hương, cực kì nghiêm trọng. Một ngày ta phải truyền khí cho nó tận 8 tiếng lận đấy, mới miễn cưỡng duy trì được sự sống. Đưa cô nuôi, khác gì giao trứng cho ác!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, chê bai lộ rõ.

- Anh...- Diệp Ninh tức giận nhưng lại không có cách nào phản bác, đành liếc nhẹ lấy đối phương một cái.

Cả hai cứ thế mà trò chuyện với nhau, ấm cúng vô cùng. Từ đằng xa, lại có ánh mắt chăm chú nhìn lấy bọn họ, Trung. Hắn ta căm phẫn, nhưng lại chẳng thể làm gì hơn. Dù sao Diệp Ninh vẫn còn đó, bản thân cũng không thể làm càn, đành giương mắt mà nhìn.

- Tiểu thư, người sao lại cứ thích dây dưa với hắn ta? Sớm muộn gì, người cũng bị lừa mà thôi. Đến lúc đó, ta sẽ thay người t·rừng t·rị tên khốn kiếp ấy!- Trung biết rằng thời cơ của bản thân chưa tới, hiện tại cũng chỉ đành ẩn nhẫn.

Đang lúc Triệu Hoài, Diệp Ninh trò chuyện thì khách không mời cũng tới, Huỳnh Như. Cô ta đối với sự kiện lần trước, vẫn còn ghi thù lấy hắn ta. Khó khăn lắm mới chờ đợi đối phương trở về, thù này không báo thì đợi đến bao giờ.

- Tưởng là ai? Hoá ra là kẻ bỏ mặt hai cô gái trong rừng, đem khuya tự mình bỏ trốn. Biệt dạng hơn cả tháng nay mới chịu xuất hiện, đúng là đáng mặt đàn ông mà!- Huỳnh Như từ xa đã cất tiếng, giọng điệu còn là có chút mỉa mai.

- Là cô đó à? Vết thương trên ngực chắc là lành hẳn rồi nhỉ? Cũng phải thôi, ta băng bó mà lại!- Triệu Hoài cũng không chịu kém cạnh, thuận miệng mà nói lời trêu đùa.

- Ngươi... Hừ, miệng của ngươi vẫn là tiện đến như vậy. Thật sự là muốn xé toạc nó ra mà!- Huỳnh Như đáp lời, ánh mắt vẫn là như cũ, thù hằn không ít.

- Vậy sao? Đáng tiếc cô lại không có năng lực đó!- Nói rồi, Triệu Hoài phát động khí tức ra ngoài, chủ yếu vẫn là thị uy với đối phương.

- Cấp 4? Không thể nào! Chỉ có một tháng ngắn ngủi, ngươi làm sao lại từ cấp 3 trung cấp đột phá đến cấp 4?- Nhìn về một màn trước mặt, Huỳnh Như kinh ngạc không thôi.

- Mấy chuyện đột phá này ấy mà, đối với ta mà nói thì dễ như ăn kẹo, tùy thời đều có thể. Chỉ là cấp 4 mà thôi, cô có cần phải kinh ngạc đến vậy không?- Triệu Hoài nhẹ cười, một mặt đắc ý lộ rõ.

- Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi đột phá thôi à?- Lời vừa dứt, Huỳnh Như liền phát động khí tức. Không chút thua kém hắn ta, đều là Chiến giả cấp 4 sơ cấp.

- Triệu Hoài, em quên nói cho anh biết. Sau khi dưỡng thương, cô ta sớm đã đột phá cấp 4 rồi. Đừng có đánh nhau đấy, dù sao người ta cũng là con gái!- Diệp Ninh đứng kề bên, nói lời khuyên can.

- Ôm hồ ly nhỏ rồi đứng qua một bên đi, bảo vệ nó cho cẩn thận. Còn chuyện này thì tự ta giải quyết được rồi, không cần cô phải xen vào!- Đổi lại là Triệu Hoài ra sức xua đuổi, dù sao hôm nay hắn cũng quyết ăn thua đủ với đối phương.

Mắt thấy sự tình không ổn, Diệp Ninh muốn ngăn cản nhưng lại bị hắn ta phũ phàng từ chối. Đành bất lực mà ôm hồ ly nhỏ sang một bên, tận tình vuốt ve. Mặc kệ bọn họ, giờ đây đối với cô ta mà nói, hồ ly nhỏ mới là chân ái.

Chương 297: Nhớ thương da diết