Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 2: Gặp gỡ
Đang lúc bọn họ trò chuyện, từ xa lại phát ra một t·iếng n·ổ lớn. Nghe âm thanh này, có lẽ là cách đây không xa. Tò mò là thiên tính của mỗi con người, Triệu Hoài cũng không ngoại lệ. Liền nghe theo âm thanh mà tới.
Trước mắt hắn, là một người con gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng đến từng tấc da thớ thịt trên người. Có điều trên tay nàng lại là một thanh đao lớn. Đao ấy sắc bén, dài tầm 2m, nặng khoảng 50 kí. Nhưng đối với cô ta mà nói, thứ đó chẳng khác nào đồ chơi, tùy ý mà vung.
Người con gái đó, đang cực lực đối chiến yêu ma. Yêu thú trước mắt, thân hình giống người, toàn thân cơ bắp. Điểm bất thường duy nhất, có lẽ là cái đầu hoàn toàn trong giống một con bạch tuộc kia, dáng vẻ đó ngốc nghếch vô cùng.
Với khí thế nam nhi trên người, gặp phải chuyện bất bình như thế này. Triệu Hoài tất nhiên là lựa chọn núp lùm sang một bên, âm thầm quan sát tình hình. Bây giờ mà hắn ta lao lên giúp đỡ chẳng khác nào đem bản thân đi vào con đường c·hết.
- DG, con vật xấu xí đó là cái quái gì vậy?- Nhìn về con vật trước mắt, Triệu Hoài thắc mắc không thôi.
- Nó là Đầu Bạch Tuộc, một loại yêu ma thường thấy ở ngoài biển. Tập tính là sống theo bầy, thường chủ động tấn công tàu thuyền của con người khi đi qua địa bàn của chúng!- DG nhiệt tình giải thích.
Trong lúc hai người bọn họ nhiệt tình trò chuyện, bên kia đánh nhau khí thế cũng không kém. Còn cháy cả bên này, mỗi một đao đánh tới, đều sắc bén vô cùng, uy lực phải nói là cực lớn. Có điều, bản thân người con gái đó, tay đã bị thương, khó mà chống chọi lại đối thủ.
Đầu Bạch Tuộc cũng chẳng yếu thế, mọi đấm xuất ra, sức mạnh kinh người, không chút thua kém đối phương. Kèm theo đó, là tiếng kêu đinh tai nhức óc mà nó phát ra, khiến cho người khác, khó mà tập trung cho được.
Dưới sự tấn công như vũ bão của kẻ địch, lại cộng vào vết thương trên tay. Khiến cho người con gái đó, dần dần rơi vào thế yếu. Mỗi đau chém xuống, uy lực đã không còn như xưa.
- Cô gái kia sắp thua tới nơi rồi, chúng ta có cần ra tay giúp đỡ hay không? - Bỗng nhiên lương tâm của Triệu Hoài, tự mình trỗi dậy.
- Nếu ngươi không ngại bản thân mới vừa xuyên không tới thế giới này, lại được tặng một vé chuyển sinh sang thế giới khác. Thì cứ việc lao lên, ta sẽ tính đến việc tìm kiếm kẻ khác làm người thay thế cho ngươi!- DG nhẹ nhàng mà nhấn nhá từng chữ.
- Ta ngại!
- Vậy thì ở yên một chỗ, âm thầm quan sát là được. Đã yếu rồi, thì đừng có cố mà ra gió!- DG nói lời trách móc.
- Nếu như cô ta c·h·ế·t, không phải là chúng ta sẽ phải đối mặt với con Bạch Tuộc kia sao? Mà cô gái đó có thể giúp chúng ta trở về đất liền, ngươi nói xem có cách nào g·i·ế·t con yêu vật kia không?
- Cách tất nhiên là có. Bây giờ ta có thể giúp ngươi hoá giáp một số bộ phận, chỉ bao gồm tay và chân. Kèm theo đó là một thanh vũ khí ở mức cơn bản nhất. Ngươi phải đợi đến lúc nó mất cảnh giác. Sau đó thì trực tiếp đánh lén, nhớ lấy phải đánh nhanh thắng nhanh, năng lượng của ta hiện giờ đã không còn được bao nhiêu! Hazz, thật không ngờ tới, đường đường là một trong Tứ Thánh Linh. Một ngày này lại chơi chiêu đánh lén chỉ để đối phó với một con yêu ma cấp thấp!- DG nhớ về huy hoàng năm xưa, không khỏi cảm thán cho tình hình hiện tại của bản thân.
Người yêu đối chiến đã dần đi đến hồi kết. Yêu thú mạnh mẽ cường công, dồn dập ra đòn. Người con gái kia, khó khăn chống đỡ. Kết quả, cô ta không được bao lâu, đã bị Đầu Bạch Tuộc một đòn đánh bay.
Vì muốn trực tiếp hạ gục đối phương, yêu thú ngay lập tức lao lên tấn công, không cho cô ta một con đường sống. Nào ngờ chưa kịp chạm vào đối phương. Con người tưởng chừng như sắp c·h·ế·t tới nơi đó, lại dùng tay làm trụ, xoay người mà tung một cước, mạnh mẽ phản đòn, đá mạnh vào đầu kẻ địch.
Một đòn cuối cùng được tung ra, đã bao hàm tất cả ý chí bất khuất của người con gái đó. Sức cùng lực kiệt, nàng cũng vì thế mà rơi vào hôn mê. Triệu Hoài nhân lúc yêu thú còn đang choáng váng, không rõ tình hình. Ngay lập tức, hắn ta ra tay tập kích, một thân xông tới.
- Hoá giáp!
Cả tay và chân của Triệu Hoài, đều được bao phủ bởi khải giáp. Chiến giáp ánh kim, uy thế hơn người, mang đến cho người khác một cảm giác áp bức khó mà diễn tả. Nhưng nó đã có phần cũ kĩ, không còn được như xưa. Cũng phải thôi, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, trên người tất nhiên là xuất hiện vết tích của thời gian.
Vũ khí là một cây trường thương, thân dài hai thước, mũi thương sắc bén. Cân nặng không phải bàn tới, ngay cả người thiếu niên như Triệu Hoài, cũng khó lòng mà cầm được một tay. Toàn thân lấp lánh, phản phất ánh kim, uy mãnh vô song.
- Cường hóa, gia tốc!
Cường hoá là tăng sức mạnh của bản thân cũng như mọi đòn đánh ra. Gia tốc là gia tăng tốc độ cùng với năng lực phản ứng, đưa tất cả lên một tầm cao mới. Dưới sự hỗ trợ của chiến giáp, thực lực của Triệu Hoài tất nhiên là đủ để đối phó yêu ma trước mắt.
Với kí ức được truyền thừa, việc Triệu Hoài sử dụng chiến giáp cũng không khó khăn là mấy. Chẳng mấy chốc là có thể làm quen với những chiêu thức đơn giản như này. Nhân lúc Đầu Bạch Tuộc vẫn còn đang choáng do trúng một đòn trước đó. Triệu Hoài ngay lập tức xuất chiêu, một đòn nhanh, gọn, lẹ cắm thẳng vào tim nó.
Máu tươi trên người Đầu Bạch Tuộc bắt đầu trải qua, chỉ thấy nó kêu lên từng tiếng đau lớn. Sau đó nắm chặt lấy đầu thương, kéo mạnh kẻ địch với phía mình. Điều này, khiến cho Triệu Hoài có phần hoang mang.
- Sao con Bạch Tuộc này vẫn chưa c·h·ế·t?- Triệu Hoài thắc mắc.
- Bạch Tuộc là loài có ba trái tim, vẫn còn hai trái nữa. Chúc ngươi mai mắn!- DG giải thích.
Trước khi yêu thú tung đòn, Triệu Hoài đã lộn người ra sau nó. Mới mai mắn mà tránh được một kiếp, nếu không thì lành ít dữ nhiều. Ngay tại đây, hắn ra chiêu phá hủy trái tim thứ hai của Đầu Bạch Tuộc.
- Cường hoá!
Cách tay phải của Triệu Hoài dường như được tiếp thêm sức mạnh của chiến giáp. Một đòn xuất ra, uy lực kinh người. Trực tiếp xuyên thủng trái tim thứ hai của Đầu Bạch Tuộc, khiến cho nó đau đớn không thôi. Nét mặt đó, toàn là sự tức giận.
- Gừ uuu!- Đầu Bạch Tuộc kêu lớn từng tiếng, ẩn chứa trong đó là sự đau đớn cung như tức giận của bản thân đối với kẻ thù trước mặt.
Sau khi trúng hai đòn, Đầu Bạch Tuộc đã ngã quỵ một chân xuống đất. Xem ra là bị thương không hề nhẹ, nhìn giống như sắp c·h·ế·t tới nơi vậy. Nếu đã sống không được, vì thì kéo kẻ thù trước mắt theo cùng, coi như bản thân cũng không thiệt.
Nó gầm lên một tiếng lớn, dường như phát điên. Trực tiếp lao thẳng đến Triệu Hoài mà điên cuồng tấn công, những đòn đánh ấy, càng đánh càng mạnh. Mặc kệ cho cây thương kia, vẫn còn vương vấn trên người.
Triệu Hoài khó khăn chống trả, suy cho cùng thực lực hai bên. Hiện tại vẫn là có sự cách biệt quá lớn. Không c·h·ế·t trong tay đối phương, đã là mai mắn quá lớn rồi. Hắn ta bây giờ, chỉ có thể ra sức tránh né.
- DG, nó phát điên rồi kìa. Chúng ta có nên bỏ chạy không?- Hắn vừa đánh vừa nói.
- Chạy? Còn cô gái kia thì sao? Ngươi cứu người ta một mạng, biết đâu cô ta lại lấy thân đền đáp! He He, ngươi nghĩ thử mà xem, đó có phải là chuyện tốt hay không?- DG trong lúc này, vẫn còn vui đùa cho được.
- Mạng sắp không còn tới nơi rồi, ngươi ở đó mà kêu ta nghĩ. Muốn ta c·h·ế·t thì cứ nói thẳng ra, cần gì vòng vo như thế!- Triệu Hoài đánh không lại đối phương, thì quay sang mắng đồng đội.
- Suy cho cùng vẫn là nên đánh, cho dù là mục đích nào đi chăng nữa. Cũng không thể, bỏ rơi một cô gái như thế này được. Tiêu chuẩn đạo đức lên bạn ơi!
- Ta mặc kệ, té trước đây!
Triệu Hoài không đánh nữa, trực tiếp bỏ chạy vào rừng. Dù sao không có người này thì vẫn có người khác giúp hắn rời khỏi nơi đây. Cần gì, đánh bán sống bán c·h·ế·t vì một cô gái, mà bản thân mới chỉ gặp lần đầu.
Nhưng Đầu Bạch Tuộc nào đâu buông tha cho hắn, vẫn điên cuồng đuổi theo phía sau. Nó dí ngay sát sau lưng Triệu Hoài, đây là nhất định phải kéo đối phương c·h·ế·t chung cho bằng được. Ý chí kiên định này, đúng là đáng khâm phục.
- Ngươi có thôi ngay đi không hả? Cứ rượt theo ta làm gì? Chẳng phải chỉ móc hai quả tim của ngươi thôi sao? Làm như thù g·i·ế·t cha cướp vợ không bằng!- hắn vừa chạy vừa mắng.
Đáp lại là tiếng ' Gừ uuu' biểu thị sự tức giận cực điểm của Đầu Bạch Tuộc. Chớp mắt, nó đã ở sau lưng hắn ta, khoảng cách vừa đủ tung ra một đòn. Theo đó, một đấm được xuất ra, hướng thẳng vào lưng kẻ thù.
Triệu Hoài ngay lập tức dựa vào thân cây lớn, lộn nhào một vòng thành công tránh đòn, sau đó thì nhẹ nhàng tiếp đất. Trực tiếp ở sau lưng yêu vật, thuận thế ra chiêu nhằm kết liễu đối phương.
Đấm đó rất mạnh, nhưng đáng tiếc thay trái tim lần này được bảo vệ bởi phần cứng. Không thể tay không trực tiếp xuyên thủng như lần trước. Triệu Hoài đành một lần nữa, miễn cưỡng đối mặt trực diện với yêu ma. Hai bên cùng nhau ra đòn, tay đấm chân đá cực kì khốc liệt. Nhưng điểm khác biệt duy nhất lần này, là nó đã yếu đi rất nhiều.
Đang lúc giao chiến, Triệu Hoài nhân lúc đối thủ không để ý, liền nhân cơ hội đó rút cây thương trên người Đầu Bạch Tuộc ra. Thương một lần nữa trở lại trong tay, lợi thế cũng vì lẽ đó mà tăng cao.
- Này thì rượt! Đã tha cho ngươi một mạng, còn cố gắng dí đấm ta cho bằng được. Ta cho ngươi 'cố quá' luôn!- Triệu Hoài mỗi lời nói ra, là mũi thương sắc bén đâm tới.
Do mất máu quá nhiều lại thêm tấn công dồn dập, Đầu Bạch Tuộc đã có phần yếu đi. Chớp lấy cơ hội đó, hắn một thương kết liễu. Đâm xuyên cơ thể nó nhưng phần đó quá cứng, vẫn chưa chạm vào tim.
Hắn ta hét lớn, dùng hết tất cả sức lực còn lại, đều tập trung vào mũi thương, mạnh mẽ ra đòn. Thương ấy ngay lập tức xuyên người, đâm qua trái tim của Đầu Bạch Tuộc. Triệu Hoài nghiến răng dùng sức, không ngừng đẩy lui kẻ địch. Đến khi mặt đối mặt với yêu thú, nhìn thấy nó không còn cử động, mới chịu dừng tay.
- Wa, đối mặt trực diện. Ta mới thấy rõ, ngươi xấu c·h·ế·t đi được, phi!- Hắn trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt vào mặt đối phương.
Gì cũng có thể nhịn, nhưng sỉ nhục như thế này. Cho dù là yêu ma cũng biết nổi giận, trước khi c·h·ế·t. Nó tặng cho Triệu Hoài món quà cuối cùng của cuộc đời. Một đấm xuất ra, bao hàm tất cả những gì còn sót lại: sức lực, sinh mệnh, cả niềm tin nữa. Một đòn mạnh mẽ hướng thẳng vào người hắn ta.
Do đòn đánh quá gần, Triệu Hoài không tài nào tránh được. Thế là một đòn lãnh đủ, đem hắn ta đánh văng ra xa cả mét. Thành công tiếp đất bằng mặt, lại lăn lộn vài vòng dưới đất. Hắn đã không còn chút sức lực nào cả, trực tiếp ngất xỉu.