Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 3: Trò chuyện
Triệu Hoài mơ màng tỉnh dậy, lại phát hiện ra bản thân đang ở trong một căn phòng sang trọng. Nhìn về các thiết bị y tế ở đây, hắn liền hiểu ra bản thân đang ở trong một bệnh viện cao cấp nào đó.
- Ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh, có biết rằng bản thân đã hôn mê hơn 3 ngày 3 đêm rồi không?- Âm thanh vang lên trong đầu, thì ra là DG trò chuyện với hắn.
- Ba ngày, thương thế của ta nặng lắm sao? Chỉ một cú đấm thôi mà, ngươi có nói quá không vậy!- Triệu Hoài.
- Cơ thể suy nhược với lao lực quá sức, thương tổn đó không lấy mạng ngươi đã là mai mắn lắm rồi!- DG.
Tiếng mở cửa phát ra, một người con gái xinh đẹp, dáng người kiêu sa. Khuôn mặt đó, xinh đẹp bội phần, người người say đắm. Tuổi tầm 20, thân hình trông rất quen. Cô ta thấy hắn tỉnh dậy, cũng không lấy gì làm bất ngờ.
- Xin chào, ta tên Nguyễn Bích Nhi!- Cô ta cất tiếng, giọng nói cực kì êm tai. Nhưng có phần mạnh mẽ hòa lẫn trong đó là sự dịu dàng của người con gái.
- Chào, ta tên Triệu Hoài!- Hắn ta bình tĩnh mà đáp.
Cô ta từ từ đi đến gần, đưa mắt quan sát lấy đối phương. Từ trên xuống dưới, đều đánh giá qua một lượt. Xét thấy thiếu niên trước mắt tình hình đã ổn, hơi thở đều nhịp, khí tức mạnh mẽ. Đôi mắt ấy, cứ dán chặt lên người Triệu Hoài, khiến cho hắn ta có chút khó chịu.
- Ngươi bây giờ cảm thấy, sức khỏe của mình như thế nào?- Bỗng nhiên Bích Nhi lên tiếng. Phá tan đi bầu không khí ngại ngùng vốn có trước đó.
( Cô nhìn ta như thế, có biết là ta sợ lắm không hả? Mà cô là ai vậy, sao lại xuất hiện tại đây? Ta cũng muốn biết đây là đâu, sao các người chuyển cảnh mà không nói với ta một tiếng, có biết làm như vậy, ta hoang mang lắm không hả?) Trong đầu Triệu Hoài, vang lên hàng ngàn câu hỏi.
- Hiện tại mà nói, thì là ăn được ngủ được. Chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày, là có thể hoàn toàn hồi phục!- Triệu Hoài mỉm cười, cố gắng tạo thân thiên với đối phương.
Dù sao bây giờ vẫn là ở trong địa bàn người ta, tất nhiên là phải ngoan ngoãn một chút. Nếu không mới vừa khỏi hang sói, lại rơi vào hang cọp thì cái phiền phức lớn đó, Triệu Hoài tất nhiên là không muốn dây vào.
- Như vậy thì tốt! Ta bây giờ có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất là thành thật trả lời cho ta biết. Rốt cuộc là con yêu thú đó, có phải do ngươi g·iết hay không?- Bích Nhi nghiêm giọng mà hỏi, sắc mặt có chút thâm trầm.
Triệu Hoài hai mắt nhíu lại, cố gắng nhìn rõ đối phương. Hắn ta của bây giờ, rốt cuộc đã biết người trước mặt là ai. Thì ra, đây là cô gái đối chiến với Đầu Bạch Tuộc trên hoang đảo kia.
- Không ta thì ai! Cô nghĩ trên cái đảo hoang đó, còn có người khác hay sao? Ta có điều thắc mắc, tại sao ta lại xuất hiện ở đây?- Triệu Hoài cố toả ra bình tĩnh, đặt ra nghi vấn cho đối phương.
- Là ta mang ngươi tới đây đấy, nếu không ngươi đ·ã c·hết trên hoang đảo kia rồi. Còn không biết cảm ơn một tiếng, lại toả ra thái độ lồi lõm thế kia là sao?- Bích Nhi ánh mắt sắc bén, nhìn về Triệu Hoài. Khiến cho hắn ta, có chút sợ hãi.
Sau khi Triệu Hoài kết liễu Đầu Bạch Tuộc, hắn ta cũng theo đó ngất xỉu. Một tiếng sau, Bích Nhi từ từ tỉnh dậy. Thương tích trên người là không hề nhẹ, ngay lập tức sử dụng một viên thuốc hồi phục. Điều chỉnh lại một chút, khí tức trên người.
Nhìn về cảnh vật xung quanh, liền thấy t·hi t·hể của yêu ma nằm đó. Kế bên là xác của một thanh niên, tưởng rằng người đó đ·ã c·hết. Cô ta xém tí hoả thiêu hoá kiếp cho chàng trai xấu số. Mai mắn là lúc đó hắn ta ho khan vài tiếng, mới cứu sống được bản thân. Thấy thế, Bích Nhi liền cho Triệu Hoài sử dụng một viên Dưỡng Nguyên, cầm về cái mạng của hắn.
Trở lại thời điểm hiện tại, Bích Nhi toả ra uy thế hơn người, khí tức mạnh mẽ. Nhìn về người thiếu niên trước mắt, lạnh giọng mà hỏi:' Ngươi tại sao lại xuất hiện trên hoang đảo?'
(Câu hỏi này, ta cũng rất muốn biết a. Nếu như ta nói là, bản thân b·ị b·ắt đến với thế giới này, còn phải trảm yêu trừ ma nữa, cô có tin ta hay không?) Triệu Hoài gượng cười, cố gắng câu kéo thời gian trả lời.
- DG, ngươi giải thích cho cô ta hiểu đi kia kìa. Nhìn sắc mặt của cô ta, như muốn g·iết ta tới nơi vậy. Sao ta cảm thấy, cái mạng nhỏ này lúc nào cũng có thể mất thế?- Triệu Hoài lời nói, b·iểu t·ình có chút bất an.
- À, ừ... Ngươi cứ nói với cô ta:' Từ nhỏ bản thân đã sống trên hoang đảo, không có người thân. Tình cảnh vô cùng thê lương, bữa đói bữa no. Tình cảnh thì chật vật vô cùng, sống thôi cũng đã thấy khổ... Kể càng nhiều càng tốt, càng thảm càng hay!'
Trò chuyện giữa Triệu Hoài và DG diễn ra trong tâm trí, người ngoài tất nhiên là không thể nào nghe được. Mặc dù có chút không tin tưởng lời của đối phương, nhưng không còn cách nào khác. Hắn ta chỉ có thể, làm lều mà nghe theo.
- Sao ta nhìn ngươi, không có điểm nào giống như người từ nhỏ đã sống trên hoang đảo vậy? Ngươi giống như kẻ lừa gạt trên giang hồ thì đúng hơn!- Bích Nhi nghi hoặc mà hỏi, sắc mặt liền có chút nghiêm túc.
( Nói sao thì cứ nghe vậy đi, tại sao lại cứ thắc mắc nhiều thế. Cô còn hỏi nhiều như vậy, ta thật sự không biết phải trở lời làm sao cho phải!) Triệu Hoài trong lòng, không khỏi mắng thầm.
- Tại khuôn mặt ta nó vậy, chứ ta nào đâu có muốn. Hay là, chúng ta chuyển sang chủ đề khác có được hay không?- Triệu Hoài cố gắng mỉm cười, tạo sự thân thiện với đối phương.
- Vậy thì tiếp theo ngươi có dự tính như thế nào cho tương lai? Quay trở lại hoang đảo đó sinh sống à?- Bích Nhi thâm trầm mà hỏi.
( Thoát khỏi cái đảo c·hết tiệt đó, ta vui mừng còn không kịp. Có bị điên đâu mà trở lại nơi đó, biết đâu không chừng ngày nào, có yêu ma ghé thăm thì thật sự là ối giòi ôi!) Triệu Hoài nghĩ thầm.
Thấy Triệu Hoài chỉ yên lặng mà không trả lời, cứ như thể đang suy tư gì đó. Cô cũng rơi vào suy nghĩ:" Thiếu niên trước mắt, tuổi còn trẻ lại có thể đánh bại một con yêu vật cấp 3. Xem ra tiềm lực sau này là cực kì lớn, nếu bồi dưỡng cho tốt thì biết đâu chừng là cường giả dưới trướng."
Thấy Triệu Hoài mải mê suy nghĩ, ưu tư thấy rõ. Sợ rằng đối phương chạy mất, Bích Nhi liền ra sức câu kéo. Kẻ mạnh như thế này, bỏ qua làm sao cho đặng.
- Ngươi có muốn trở thành học viên của Học viện Long Cơ hay không?
- Đó là nơi nào? Ta tại sao phải gia nhập nó?- Triệu Hoài lộ rõ vẻ thắc mắc.
- Học viện Long Cơ là một trong bốn học viện lớn nhất ở phiến lục địa này. Chuyên đào tạo các chiến giả chiến đấu với yêu ma. Ta thấy ngươi có thể bồi dưỡng thành tài, nên thử gia nhập xem sao?- Bích Nhi một lời giải thích.
- Cô có điều không biết, ta còn chẳng có kiến thức nữa là. Lấy gì để đi học?
- Không sao, ngươi bây giờ có thời gian để học tất cả kiến thức đó mà!- Bích Nhi miệng nở nụ cười, có phần gian xảo.
- Thời gian bao lâu?
- 6 ngày!
Nghe tới đây, Triệu Hoài sửng sờ tại chỗ. Thật sự là muốn biết người phụ nữ trước mặt, đang nghĩ gì trong đầu. Cái ý tưởng quái quỷ đó, vốn dĩ là muốn lấy mạng người ta mà.
- Kiến thức người khác dùng 12 năm để học, cô lại bắt ta học trong vòng 6 ngày. Ta không điên đến mức độ đó, ta muốn rời đi!- Triệu Hoài cực lực phản kháng.
- Triệu Hoài, ngươi tốt nhất đi theo cô ta đi. Cái ngươi cần bây giờ là thân phận lưu hành ở thế giới này. Cô ta có thể giúp được ngươi!- DG hiện lên và nhắc nhở.
- Ngươi không làm được sao?- hắn hỏi DG.
- Ta hiện tại thực sự không đủ năng lực cho ngươi cái thân phận. Muốn có, tất nhiên phải dựa vào cô ta mới được!- DG nhẹ đáp, lời đó như muốn lấy mạng của hắn ta vậy.
Cô ta thấy Triệu Hoài có phần phản kháng, không muốn đi theo mình làm tay sai. Đồ tốt thế này, làm sao mà bỏ qua cho được. Khuyên không được thì ép, đến khi nào đối phương chịu thì thôi. Dù sao bây giờ, hắn ta có phản kháng cũng vô ích.
- Ngươi có biết rằng, ba ngày ngươi nằm ở đây, tốn của ta biết bao nhiêu là tiền không? Ồ không nhiều, hơn 500 nghìn đồng. Ngươi trả cho ta xong, liền có thể rời đi!- Bích Nhi nhẹ nhàng nói.
- 500 nghìn đồng quả thật không nhiều?- Triệu Hoài lúc này chưa biết trị giá đồng tiền ở thế giới này. Nên vẫn nghĩ là, số tiền đó là nhỏ.
- Ngươi có biết không, một gia đình tầm trung chỉ kiếm được 10 nghìn đồng mỗi tháng. Ngươi nói thử xem cái món tiền đó nhiều hay không?- DG nhắc nhở.
Nghe được lời này, Triệu Hoài sửng ra một lúc. Rồi thét lớn: 'C·ướp à, cô rõ ràng biết ta là ân nhân cứu mạng. Lại lấy tiền ra uy h·iếp ta, làm như vậy có cảm thấy quá đáng hay không?' Triệu Hoài lớn tiếng mà nói.
- Ngươi cứu ta một mạng, ta cũng cứu ngươi lại một mạng, hai người chúng ta chẳng ai nợ ai. Số tiền nằm viện này của ngươi, có phải cũng nên trả lại cho ta đúng không?- Bích Nhi thản nhiên mà đáp.
- Cô... Cô...
- Gia nhập học viện Long Cơ là ước ao của bao nhiêu người. Ngươi giờ đây lại từ chối, có biết sẽ bỏ lỡ bao nhiêu điều tốt không? Đừng để sao này phải hối hận, nghe lời ta. Gia nhập Học viện Long Cơ đi, vinh quang sẽ tự động tìm đến với ngươi!- Bích Nhi bây giờ, liền dùng lời ngon lẽ đẹp mà thuyết phục đối phương.
- Triệu Hoài gia nhập đi!- DG khuyên hắn.
- Vì sao?- Triệu Hoài lúc này, đã có sự lưỡng lự trong lòng.
- Nghe cái tên Long Cơ này đã biết học viện đó rất oách. Cho dù phải c·hết, cũng nhất định tham gia!- DG khí thế hào hùng mà nói, mười phần tự tin.
Triệu Hoài:...
- 7 ngày sau, học viện Long Cơ sẽ chính thức bước vào học kì mới. Vậy nên thời gian tiếp theo, ngươi chỉ có 6 ngày để học tất cả. Ta tin ở ngươi, sẽ làm được việc này!- Bích Nhi nói lời cổ vũ.
- Chị hai à, ta thực sự cũng không tin vào bản thân có thể học hết tất cả trong vòng 6 ngày đâu. Tha cho thằng em này một mạng đi, có được không?- Triệu Hoài năn nỉ, khuôn mặt giả vờ đáng thương.
Lời nói của Triệu Hoài đối Bích Nhi mà nói. Vốn dĩ không có giá trị, hắn chỉ có thể nghe theo mà thôi. Thế là dưới sự thúc ép của Bích Nhi và khuyên nhủ của DG. Triệu Hoài đành chấp nhận gia nhập học viện Long Cơ. Tiếp theo là một màn t·ra t·ấn tinh thần cho đến thể sát của Triệu Hoài. Cơ thể b·ị t·hương không đáng sợ bằng tổn thương tinh thần, hắn học liên tục trong 6 ngày dưới sự giá·m s·át của Bích Nhi.
Cũng mai là chỉ học những thứ trọng tâm, những điều rắc rối nhất Triệu Hoài điều giao hết cho DG ghi nhớ. Nếu không hắn của hiện giờ, không điên cũng dại.