Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 309: Tấm bản đồ đầy bí ẩn
Một bên khác, Học viện Ngự Quy. Nhất cử nhất động của Triệu Hoài, đều được Phúc Trọng phái người dá·m s·át. Dù sao đi chăng nữa, vụ cá cược này bản thân cũng không thể thua. Đề phòng, tất nhiên là việc nên làm.
- Thế nào rồi? Tình hình của tên đó, dạo này ra sao?- Phúc Trọng hướng người đồ đen trước mặt mà hỏi, giọng điệu còn là có chút trầm ngâm.
- Tên đó... Hành sự rất là kì lạ, không theo lẽ thường mà đi. Những ngày qua, chỉ hắn tụ tập với người của chúng ta, ăn nhậu cùng nhau nào đâu có để ý đến cuộc thi là gì. Vả lại mọi lời nói ra, đều là chứa đầy oán hận cũng như trách cứ cuộc đời bất công. Dáng vẻ, dường như là buông xuôi tất cả vậy. Ngày ngày đắm chìm trong men rượu, đáng nghi vô cùng!- Đối phương cất tiếng, một lời tường thuật.
- Thế à? Vậy thì thành tích của hắn ta hiện tại, nó ra làm sao?- Nghe được lời đó, Phúc Trọng không khỏi trầm tư suy nghĩ.
- Một điểm cũng không có, thậm chí còn chẳng vào được bảng xếp hạng. Phải nói là hắn ta hiện giờ, đang ở dưới đáy xã hội. Muốn ngốc đầu lên nổi, e là đều không thể nào!- Người đồ đen nói tiếp, thái độ khinh bỉ cũng tính là không ít.
- Vậy sao? Sao ta cảm thấy, trong đây có điều bất thường nhưng lại không biết nó nằm ở đâu. Tên đó lại cứ mang đến cảm giác nguy hiểm khó mà diễn tả thành lời. Xem ra hắn còn khó đối phó hơn ta nghĩ!- Phúc Trọng rơi vào suy tư, mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng.
- Vậy tiếp theo, chúng ta cần phải làm gì? Có nên ngăn cản hành động của hắn ta hay không?- Người đồ đen bất chợt lên tiếng, ngắt ngang mạch suy nghĩ của đối phương.
- Ừm... Cứ âm thầm theo dõi tiếp đi, nào có biến chuyển khác thì ngay lập tức báo cho ta hay. Ta thực sự muốn xem, hắn ta rốt cuộc là có thể làm được gì?- Phúc Trọng nhíu mày, vẻ mặt thì mười phần nghiêm trang.
- Không ngăn chặn hắn ta, lỡ như xảy ra biến cố thì sao?- Người đồ đen tiếp lời, ra sức mà khuyên nhủ.
- Cũng chỉ là một thằng nhóc mới vừa tấn thăng lên cấp 4 mà thôi, còn có thể làm nên trò trống gì? Không lẽ hắn ta dám b·ắt c·óc bọn họ, t·ống t·iền ta hay sao? Ngươi cứ âm thầm quan sát là được, mọi chuyện đã có ta lo rồi!- Lời này nói ra, Phúc Trọng mười phần tự tin.
Theo dòng sự kiện diễn ra, không quá năm ngày, Triệu Hoài đã lôi kéo được không ít người của Học viện Ngự Quy lao vào con đường ăn chơi sa ngã. Bọn họ giờ đây, sớm đã nhục chí. Không còn muốn tham gia còn thi săn lần này nữa, tận tình mà hưởng thụ cuộc sống.
Khung cảnh trước mắt, là người người la liệt. Ai nấy cũng đều là rượu no chén say, không còn quan tâm đến sự đời nữa. Thư thái vô cùng, an nhàn không thôi. Chỉ thấy, khoé môi Triệu Hoài lại xuất hiện nụ cười đầy ẩn ý.
- Nuôi cái đám này tốn cơm tốn của lâu đến như thế, cũng đã đến lúc làm thịt rồi!- Triệu Hoài giờ đây, một mặt gian tà lộ rõ.
Người đồ đen đứng ở một bên, tận tình quan sát. Nhìn về một màn này, đã cảm thấy bất an trong lòng. Nhiều ngày theo dõi, sớm đã biết đối phương nhất định không đơn giản. Ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể vạch trần bộ mặt thật của hắn ta.
- Ngươi theo dõi ta lâu đến như vậy, không cảm thấy mệt sao? Vất vả rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút đi hả?- Người đồ đen chỉ mới vừa lơ là mấy giây, bất chợt một âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tay.
Quay đầu nhìn lại, chính là bóng dáng của Triệu Hoài. Chưa kịp hiểu chuyện gì, cả người đã theo đó mà đổ gục xuống. Toàn thân vô lực, ánh mắt liền trở nên mơ hồ dần. Chớp mắt, đã rơi vào hôn mê.
- Xem ra, nọc độc của Rắn Cạp Xích vẫn là rất hữu dụng!- Nói rồi, Triệu Hoài từ trên người đối phương mà lấy ra ba cây kim châm, nhẹ cười hài lòng.
- Cảnh Hoà, lại đây xử lí tên này đi!- Triệu Hoài lời chỉ mới vừa dứt, đối phương đã ngay lập tức xuất hiện.
- Bụt, tên này, chúng ta làm gì giờ?- Cảnh Hoà cất tiếng, bộ dáng vẫn là có chút ngơ ngác như cũ.
- Trói lại đi, sau đó thì kiếm chỗ nào đấy mà nhốt. Đây, cầm lấy thứ này. Nửa tiếng nữa thì tiêm vào người đối phương, làm cho cẩn thận vào. Nghe hiểu chưa hả?- Triệu Hoài đưa cho Cảnh Hoà một ống tiêm, nói lời dặn dò.
- Vậy còn đám người kia thì sao?- Cảnh Hoà nói tiếp, thuận thế mà vác đối phương trên vai.
- Đám người đó à? Để ta giải quyết cho, không có gì là khó cả. Ăn của ta nhiều đến như vậy, cũng đã đến lúc ói ra trả rồi!- Triệu Hoài nhẹ cười, tính người mất dần.
Một tiếng sau, Triệu Hoài đã làm việc cần làm. Đám người này đối với hắn ta giờ đây, đã không còn giá trị lợi dụng nữa. Giữ lại cũng chỉ là nuôi tốn cơm, từ đâu đến thì nên về đó thôi. Một màn phía sau đây, mới thực sự là kích thích.
- Dậy, ăn nhậu có chút xíu mà nhìn các ngươi kìa. Người nào người nấy, một chút tỉnh táo cũng không còn. Còn định nằm ở đây đến bao giờ nữa?- Triệu Hoài đưa chân đá mạnh vào một người, lớn giọng mà nói.
- Ui, đi chỗ khác chơi coi. Để ta ngủ một chút nữa đi, đừng có làm phiền ta mà!- Đối phương đáp lời, xoay người sang một bên mà ngủ tiếp.
Thấy thế, Triệu Hoài liền thử kêu người này cho đến gọi người khác. Kết quả đều là như một, không một ai chịu thức dậy cả. Nhìn về một màn này, hắn ta bất giác mà thở dài một hơi, vẻ mặt thì ngán ngẫm không thôi.
- Biết vậy lúc đó, bỏ thuốc ít một chút rồi. Giờ, phải ngồi canh cho tụi nó ngủ, đúng là số khổ mà!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, ngước nhìn trời cao.
Hắn ta sau khi trở về lều, thoạt nhiên phía sau lại truyền đến một cơn lạnh sống lưng. Ngay lập tức, xoay người sang một bên mà tránh né. Diệp Ninh đưa gậy đánh tới, lại trật một nhịp mà ngã nhàu về phía trước. Cũng mai là Triệu Hoài nhanh tay, mới kịp thời đỡ được nàng.
Khung cảnh lúc này, là hắn ta vòng tay qua eo đối phương, ôm chặt cô ta trong lòng. Hai người bọn họ mặt đối mặt với nhau, tâm tình khó mà diễn tả thành lời. Bầu không khí hiện tại, còn là có chút mơ hồ.
- Không sao chứ? Mà cô làm cái trò gì thế? Muốn á·m s·át ta à?- Triệu Hoài nhíu mày, nói lời chất vấn.
- Người ta... Là muốn tạo bất ngờ cho anh mà!- Diệp Ninh nhỏ giọng mà đáp, vẻ mặt thì đôi phần e thẹn.
- Tạo bất ngờ? Đây là bất ngờ của cô đó à?- Nói rồi, Triệu Hoài buông tay đối phương ra. Cô ta cũng theo đó, mà ngã lăn ra đất.
- Ây da, Triệu Hoài, anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Đúng là đồ bạc bẽo mà!- Diệp Ninh cất tiếng, oán hờn cũng tính là không ít.
- Nói đi, cô đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì?- Triệu Hoài vừa nói, vừa xoa lấy hồ ly nhỏ trong lòng. Ngồi xuống một chỗ, mà nhìn về đối phương. Ánh ta của hắn ta giờ đây, có lẽ đã khác xưa.
- Tèn tén ten, biết gì đây không?- Diệp Ninh từ trong người lấy ra một cái bản đồ kho báu, hào hứng mà nói.
- Lại là cái trò gì nữa đây?- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài vẫn là có chút ngán ngẫm.
- Đây là em vất vả lắm mới có được đấy, nghe đồn tấm bản đồ này dẫn đến một kho báu rất lớn. Hay là, hai người chúng ta cùng nhau khám phá đi!- Lời này nói ra, Diệp Ninh hí hửng không thôi.