Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 311: Bích Hải Giao Long hóa cuồng

Chương 311: Bích Hải Giao Long hóa cuồng


Triệu Hoài đối chiến Bích Hải Giao Long, tình hình phải nói là vô cùng cam go. Dù sao thực lực của nó vẫn là Yêu Linh cấp Thống Lĩnh, sự cách biệt đó nhất thời khó mà bù đắp cho được. Cũng mai là đối thủ thân mang trọng thương, không thì cái mạng của hắn ta sớm đã mất từ lâu rồi.

- Sao yếu vậy? Thực lực này của ngươi, sao tệ thế nhở? Không lẽ là bị con cá kia đánh, tới giờ vẫn chưa hồi phục à?- Trong lúc giao chiến, Triệu Hoài còn không quên nói lời bỡn cợt với đối phương.

- Hay cho tên khốn nhà ngươi, lại dám nhắc đến con cá c·hết tiệt kia. Nếu không phải là vì nó, ta cũng không cần thảm hại như thế này. Nhưng dù sao lạc đà có ốm c·hết đi chăng nữa, vẫn to hơn ngựa béo rất nhiều. Ngươi đấy, đối với ta mà nói cũng chỉ là giun dế mà thôi!- Bích Hải Giao Long cũng không chịu yếu thế, khí tức của nó trong thoáng chốc liền trở nên cường đại hơn.

- Vậy sao? Giun dế mà ngươi nói, có thể g·iết được lạc đà đấy. Tốt nhất, là ngươi nên cẩn thận vào. Không thì, chậc chậc, nhiêu đây thịt rắn ăn thật là ngán lắm đó!- Triệu Hoài nhẹ cười, tiếp tục nói lời châm chọc. Nhưng ánh mắt thì lại không ngừng quan sát lấy từng chuyển động của Yêu Linh trước mặt.

- Khốn kiếp! Chịu c·hết đi!- Bích Hải Giao Long nghe được lời đó, tức giận càng là gia tăng bội phần.

Lời vừa dứt, theo đó là hàng trăm viên đ·ạ·n nước được hình thành hướng thẳng Triệu Hoài mà tới. Giữa loạn bão mưa đ·ạ·n ấy, là nguy hiểm trùng trùng. Hắn ta cũng chỉ có thể đưa thương đánh chặn, cực lực chống đỡ.

Chớp lấy thời cơ đối phương lơ là, Triệu Hoài ngay lập tức ra đòn đánh trả. Từ trong người lấy ra ba viên Phích lịch hoả pháo phiên bản cải tiến, ném thẳng vào người kẻ địch. Theo đó, là từng t·iếng n·ổ rền trời vang lên.

Như vậy là vẫn chưa hết, Triệu Hoài tụ khí vào thương, mạnh mẽ mà đánh tới. Ý định là đánh nhanh thắng nhanh, tránh cho đối thủ có cơ hội phản công. Dù sao thực lực cách biệt vẫn còn đó, không cho phép hắn ta chùn bước dù chỉ là một giây.

Nhưng đáng tiếc, thương ấy như trứng chọi đá, không thấm vào đâu. Làn khói tan đi, nguyên một cái đầu rồng to chà bá lửa xuất hiện ngay trước mặt hắn ta. Hai bên cứ thế mà đứng nhìn nhau, bầu không khí liền rơi vào trầm lắng một cách lạ thường.

- Nhìn cái c·h·ó gì!- Triệu Hoài cất tiếng, mười phần thách thức.

Ngay lập tức, Bích Hải Giao Long liền tụ khí vào miệng. Hình thành một viên đ·ạ·n nước, bắn thẳng vào người đối phương. Nếu không phải là Triệu Hoài kịp thời tránh né sang một bên, thì e là sớm đã thịt nát xương tan.

- Da dày thịt béo, đúng là lợi thế mà. Xem ra muốn đánh thắng được nó, khó rồi đây!- Nhìn về tình hình trước mắt, Triệu Hoài không khỏi mà cảm thán một lời.

- Liên vũ hoành không!- Bích Hải Giao Long hét lớn, theo đó là ra đòn đánh tới.

Liên vũ hoành không là bí kĩ tập trung khí của bản thân lại. Tạo thành vô số viên đ·ạ·n, bắn ra với tốc độ cực nhanh. Không chỉ uy lực cực mạnh mà sát thương gây ra còn kèm theo hiệu ứng t·ê l·iệt. Chỉ cần trúng chiêu thì sẽ cảm thấy toàn thân tê dại một cách lạ thường, khó mà cử động cho được.

Chỉ thấy, từ trong miệng Bích Hải Giao Long bắn ra vô số viên đ·ạ·n nước, hướng thẳng đối thủ mà tới. Tốc độ không những nhanh mà còn là vô cùng chuẩn sát. Ép cho Triệu Hoài, phải cực lực tránh né.

Tình thế hiện tại đối với hắn ta mà nói, phải nói là khốn đốn không thôi. Liên tục nấp mình sau những tản đá lớn kia, tránh từng đòn t·ấn c·ông đánh tới. Nơi này, sớm đã bị Bích Hải Giao Long tàn phá hơn nửa.

Nhận thấy như vậy hoài cũng không phải là cách hay, cũng đã đến lúc phản công rồi. Triệu Hoài xông ra, tay cầm một dây Phích lịch hoả pháo, tầm mười viên. Dáng vẻ không khác gì ôm bom liều c·hết cả.

Triệu Hoài bất chấp tất cả, vượt qua mưa bom bão đ·ạ·n mà một đường lao đến. Cho dù cơ thể, phải nhận lấy vô số v·ết t·hương đi chăng nữa cũng chẳng đáng là bao. Dồn lực vào tay, canh chuẩn thời cơ. Ném chính xác cả dây Phích lịch hoả pháo vào trong miệng nó.

Theo đó, là t·iếng n·ổ vang trời phát ra, dư chấn lan xa. Thân hình của Bích Hải Giao Long cũng theo đó mà đổ gầm xuống, mặt đất được phen rung chuyển cực mạnh. Khói bụi mịt mù, cứ thế mà bốc lên.

- Triệu Hoài, anh không sao chứ?- Ngay lập tức, Diệp Ninh đã kề cận kế bên. Nhìn vào v·ết t·hương trên người đối phương, cô ta xót thương khôn xiết.

- Không sao, chỉ là chút thương tổn nhỏ, không có gì là đáng ngại cả! Còn cô nữa, khi không lại đến nơi đây làm gì? Tìm c·hết à? Có biết là chỗ này, nguy hiểm như thế nào hay không hả? Có biết là, người khác lo cho cô lắm không hả?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lượt, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Người ta biết lỗi rồi mà, đừng có la nữa có được hay không?- Diệp Ninh nhỏ giọng mà nói, khuôn mặt ăn năn lộ rõ. Ôm lấy cánh tay hắn ta, bày ra dáng vẻ nũng nịu mà cầu xin sự tha thứ.

- Con mẹ các ngươi, ta đang dưỡng thương không chọc gì đến ai cả. Hết cái con nhỏ kia kiếm chuyện với ta thì thôi đi, tới lượt ngươi lại ra tay đánh ta tới nông nổi này. Còn ở đây ân ân ái ái nữa, đúng là không xem ta ra gì mà, quá đáng!- Bích Hải Giao Long vực dậy, hét lớn một hơi. Phẫn nộ đã đến đỉnh điểm, khí tức toả ra liền trở nên khủng bố hơn bao giờ hết.

- Wa, chưa c·hết nữa à? Xem ra, phiền phức rồi đây!- Triệu Hoài thở dài một tiếng, đôi phần ngao ngán.

- Anh, giờ phải làm sao?- Diệp Ninh nhìn về một màn này, càng là ôm chặt lấy cánh tay đối phương.

- Chạy đi chứ sao nữa? Không lẽ, cô muốn ta liều mạng với nó à?- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, mười phần thẳng thắn.

- Không, em còn chưa lấy được bảo vật, nhất định phải lấy được nó em mới chịu về!- Diệp Ninh đáp lời, dùng dằng không ít.

- Bảo vật cái quái gì nữa? Làm quái gì còn mà lấy, sớm đã bị ta nuốt trọn rồi!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, nét mặt gian tà lộ rõ.

- Anh nói gì thế?- Diệp Ninh dùng ánh mắt to tròn mà nhìn về hắn, bất chợt lên tiếng.

- Không có gì, hay là chúng ta chạy trước đi, ngày sau quay lại có được không hả?- Triệu Hoài ra sức mà vỗ về, nhưng tất cả cũng chỉ bằng không.

- Ứ ứ ứ, không chịu đâu, bảo vật, bảo vật à!- Diệp Ninh cứ như là con nít, nhất quyết đòi quà cho bằng được.

- Thôi đừng có rên với ta nữa, né né qua một bên đi, để ta đánh cho. Còn bảo vật có hay không thì hên xui à nha, ta không biết đâu mà lần!- Hết cách, Triệu Hoài cũng chỉ đành chiều theo ý cô ta.

Hắn ta thở dài một hơi, lắc đầu đầy ngao ngán. Lại đưa mắt nhìn tới Bích Hải Giao Long đang hóa cuồng đằng kia, từ thở dài liền chuyển sang thở gấp luôn rồi. Bình thường đã đánh sống đ·ánh c·hết rồi, nay lại hóa cuồng. Trận chiến này, e là khó nhằn rồi đây.

- Không ấy, chúng ta giảng hòa có được không hả? Ngươi dưỡng thương của ngươi, ta rời đi của ta. Không ai phạm ai, vẹn cả đôi đường. Ngươi cảm thấy sao nè, cho cái ý kiến đi!- Triệu Hoài nhẹ cười, cố gắng hòa hoãn tình hình nhưng thực chất là đang thêm dầu vào lửa.

- Giảng hòa? Nói nghe hay nhỉ, chừng khi ngươi c·hết, không thì đừng hòng mơ tới!- Bích Hải Giao Long hét lớn một tiếng, uy thế càng là mạnh mẽ kinh người.

Chương 311: Bích Hải Giao Long hóa cuồng