Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 315: Dạy dỗ
Triệu Hoài giờ đây, tư thế khoan thai mà nhìn về đối phương. Vẫn là vẻ mặt ung dung nhưng không kém phần gợi đòn đó. Phúc Trọng thì ngược lại, thiếu điều muốn tức hộc máu nhưng vẫn phải cố kiềm chế. Dù sao chút ít thể diện còn lại, không thể để mất hết được.
- Thằng nhóc nhà ngươi, đây là đang đùa với lửa đấy. Có biết hay không hả?- Phúc Trọng trầm giọng mà nói, khí tức toả ra liền trở nên khủng bố hơn bao giờ hết.
- Sao? Muốn đánh nhau à? Tưởng ta sợ chắc, nào đánh thắng thú cưỡi ta đi rồi hả nói tiếp!- Triệu Hoài cất tiếng, không kém phần khiêu khích.
- Way, gì mà liên quan đến ta nữa vậy? Đại ca à, chơi như vậy thật sự sẽ c·hết yêu đấy!- Nghe được lời đó, Bích Hải Giao Long tâm tình không khỏi hoang mang.
- Yên tâm đi, ta tính cả rồi, không c·hết đâu mà sợ cùng lắm là ngáp ngáp mà thôi!- Triệu Hoài đáp lời, không chút bận tâm.
( Sao số ta xui như vậy không biết nữa? Khi không lại gặp phải cái tên điên này, kiếp này xem ra coi như bỏ!) Ngoài việc than thân trách phận, Bích Hải Giao Long cũng chẳng biết làm gì hơn.
- Đã nói với anh rồi, phải biết lựa bạn mà chơi không thì bản thân nhất định sẽ chịu thiệt. Bây giờ đã sáng mắt ra chưa, toàn là bạn gì đâu không hà!- Diệp Ninh bất chợt lên tiếng, thêm phần khinh miệt đối phương.
- Dù sao đám người đó cũng là học viên của Học viện Ngự Quy, không lẽ lại ăn chùa uống chùa của ta. Loại chuyện mất mặt như vậy, không lẽ bọn họ lại có thể làm ra. Yên tâm đi, nợ này bọn họ trả chắc rồi. Ta nói như vậy có đúng không hả, cái tên mặt như đít khỉ kia?- Triệu Hoài tiếp lời, khiêu khích nhưng không kém phần châm chọc.
- Ngươi tuổi còn trẻ như vậy, lại dám làm ra hành vi này. Không sợ, bị người khác trả thù hay sao?- Phúc Trọng cất tiếng, giọng điệu còn là mang đến cho người khác cái cảm giác áp bức không thôi.
- Trả thù à, ta cũng không ngại đâu. Chỉ là không biết, ngươi có quan tâm đến con tin trong tay hay không mà thôi. Mạng người ấy mà, quan trọng lắm đấy. Không khéo là m·ất m·ạng như chơi!- Triệu Hoài nhẹ cười, càng là gia tăng khí thế của bản thân.
- Con tin? Ngươi đây là đang uy h·iếp ta?- Lời này nói ra, Phúc Trọng theo đó là phát động khí của bản thân, uy áp liền trở nên mười phần mạnh mẽ.
- Nào dám, đó chỉ là lá bùa hộ thân của ta mà thôi tránh cho người khác giở trò ấy mà!- Triệu Hoài đáp lời, gợi đòn như cũ.
- Hay cho một tên nhóc nhà ngươi, không những tính kế học viện của ta mà đến ngay cả ta cũng dám tính kế. Nhưng mà ngươi lại quên rằng, mưu hèn kế bẩn có ra sao đi chăng nữa cũng đều thua trước cái gọi là sức mạnh tuyệt đối!- Phúc Trọng lớn tiếng mà nói, bội phần uy dũng.
- Sức mạnh tuyệt đối? Câu này nhà ngươi nói ra không biết ngượng miệng à? Nực cười!- Trước lời nói đó, Triệu Hoài lại không để vào tai.
Lời vừa dứt, Phúc Trọng cũng theo đó mà đánh tới. Chỉ thấy hắn ta tụ khí vào tay, tung ra vô số chưởng khí đánh đến. Bích Hải Giao Long thấy vậy, liền ra đòn đáp trả. Từng viên đ·ạ·n nước, mạnh mẽ xuất ra.
Giữa bầu trời, chính là nơi diễn ra trận chiến của hai bên. Chiêu thức của cả hai không ngừng v·a c·hạm với nhau, t·iếng n·ổ cứ thế mà vang lên liên hồi. Những học viên phía dưới quan sát, không ít thì nhiều đều bị ảnh hưởng bởi trận chiến phía trên.
Dư chấn toả ra, khiến cho bọn họ được phen mở mang tầm mắt. Chỉ là đám người trước đây đã từng ăn nhậu cùng với Triệu Hoài, mơ hồ cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra. Ai nấy, cũng đều bất giác mà hoang mang trong lòng.
- Đánh nhau rồi sao? Xem ra là không ổn thật rồi!
- Hoạ tới, hoạ tới!
Trận chiến phía trên, mặc dù cấp bậc là ngang nhau (Cấp Thống Lĩnh của yêu ma tương đương với Siêu Việt giả của con người) nhưng thương tổn trước đó của Bích Hải Giao Long vẫn chưa hồi phục.
Tất nhiên, nó không phải là đối thủ của Phúc Trọng. Chỉ với ba chiêu, đã trực tiếp b·ị đ·ánh bại. Theo đó là cả ba cùng nhau rơi tự do. Còn về phần Bích Hải Giao Long, thương cũ chỉ mới vừa hồi phục nay lại thêm phần trở nặng.
- Sao ngươi phế thế?- Triệu Hoài cất tiếng, nói lời trách móc.
- Ngươi thử bị n·ém b·om thành cái bộ dạng bán sống bán c·hết rồi đánh với người ta đi. Cắn có viên thuốc hồi phục chưa được bao nhiêu, đòi đánh ai!- Bích Hải Giao Long bức xúc mà đáp, nói một hồi chắc là nó xúc luôn đối phương quá.
Nghe được lời này, Triệu Hoài cũng chẳng biết nói gì hơn. Đưa mắt nhìn tới Diệp Ninh là cảnh tượng cô ta ra sức bảo vệ lấy hồ ly nhỏ trên tay, bất chấp bản thân. Thấy thế hắn ta liền đưa tay ôm nàng vào lòng, dáng vẻ liền trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Bất chợt, một tiếng 'rầm' phát ra, thanh âm vang vọng cả một vùng trời. Khói bụi tan đi, mắt thấy chính là Triệu Hoài bế lấy Diệp Ninh, thành công trong việc an toàn tiếp đất. Mặt đất dưới chân sớm đã bị lõm xuống một lỗ lớn, khí tức hắn ta toả ra liền trở mạnh mẽ dị thường. Ai nấy chứng kiến một màn này, đều kinh ngạc không thôi. Bích Hải Giao Long thì không mai mắn như vậy, rơi xuống cái 'bịch' như là quả mít rụng vậy đó.
- Phù, nguy hiểm thật đấy! Không sao chứ?- Triệu Hoài hướng Diệp Ninh mà hỏi, một mặt quan tâm lộ rõ.
- Không sao nhưng mà... Thích quá đi!- Diệp Ninh nhẹ cười, càng là ôm chầm lấy đối phương.
- Được rồi, đừng ôm nữa. Người ta đang nhìn kìa, có ý tứ một chút đi. Xuống nào!- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, mềm mỏng không ít.
- Không chịu đâu, dễ gì có cơ hội này, ôm thêm một chút nữa đi!- Diệp Ninh nũng nịu mà đáp, nhất quyết không rời.
- Hazz, để ta giải quyết xong chuyện này, rồi cô muốn làm gì thì làm!- Triệu Hoài giờ đây, chỉ biết thở dài trong bất lực.
- Không chịu đâu, không chịu đâu!- Diệp Ninh vẫn là như cũ, nhõng nhẽo với hắn ta.
Đang lúc hai người bọn họ thâm tình, thì không biết từ đâu chưởng khí đánh tới. Trong lúc cấp bách, Triệu Hoài liền trực tiếp ném Diệp Ninh qua một bên, bản thân thì tránh đi chỗ khác. An toàn thì an toàn rồi đấy nhưng có điều là có người không được vui cho mấy.
- Ây da, đau c·hết mất! Là tên nào không có mắt thế? Không thấy người ta đang hạnh phúc bên nhau sao? Lại dám ra tay đánh lén, muốn c·hết à?- Diệp Ninh hét lớn, vẻ mặt còn là có chút không cam tâm.
- Dẹo tới dẹo lui, đúng là thứ chướng mắt mà!- Chưởng khí đó, chính là Phúc Trọng xuất ra.
- Đường đường là một Siêu Việt giả lại ra tay với học viên của học viện khác. Đây, là điều nên làm sao?- Triệu Hoài lớn tiếng mà chất vấn, khí thế dâng tràn.
- Thấy ngươi vô lễ như vậy lại không có ai dạy dỗ, ta cũng chỉ đành thay mặt thầy cô nhà ngươi dạy dỗ một chút. Sao, lẽ nào là không phục?- Phúc Trọng đáp lời, vẫn là cái dáng vẻ uy nghiêm đó.
- Dạy dỗ ta? Hừ, ngươi còn chưa có tư cách đó đâu. Về nhà luyện thêm một trăm năm nữa đi, mai ra còn có một chút chút chút cơ hội!- Triệu Hoài mạnh mẽ mà đáp, không chút thua kém.
- Hay lắm, ta thật sự là muốn biết. Ngươi rốt cuộc là dựa vào cái gì, lại tự tin đến vậy. Tiếp chiêu!- Phúc Trọng dồn khí vào tay, lời vừa dứt cũng theo đó mà đánh ra một chưởng khí, uy lực khó mà coi thường cho được.
- Học viên của ta, từ lúc nào lại dễ dàng bị ức h·iếp đến vậy. Có dạy dỗ đi chăng nữa, cũng không tới lượt ngươi đâu!- Giữa lúc nguy nan đó, một bóng hình quen thuộc xuất hiện, thầy Mạnh. Nhẹ nhàng mà đỡ lấy chưởng khí ấy, thậm chí còn tiện tay mà ra đòn đáp trả.