Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 317: Mồi nhử
Dưới sự thách thức của Triệu Hoài, Gia Kiệt liền đồng ý cùng với hắn ta thực hiện một vụ cá cược mới. Vụ cá này không chỉ quyết định thành bại của vụ cá cược trước đây, mà còn là thể hiện năng lực học viên của hai học viện. Cho dù có thế nào đi chăng nữa, nhất quyết không thua.
- E hèm, trận chiến này thầy tin ở hai em, cố gắng mà phát huy. Thầy xuống xác rồi đấy, thua một cái là cả hai biết tay thầy!- Trước khi vụ cá cược bắt đầu, đây là đôi lời tâm sự mỏng của thầy Mạnh dành cho học viên của mình.
- Chuyện nhỏ ấy mà, thầy không cần phải lo!- Triệu Hoài nhẹ cười, tự tin có đủ.
- Còn hai em nữa, cố lên! Đừng để thua đó, thể diện của học viện đều trong cậy vào hai đứa. E hèm, giữ lấy đi, biết đâu có lúc dùng đến!- Phúc Trọng âm thầm nhét vào tay Gia Kiệt một hộp nhỏ, cẩn thận dặn dò.
- Đây?- Nhìn về trong tay, Gia Kiệt bất giác mà nhíu mày.
- Cứ cầm lấy đi!- Phúc Trọng nhẹ giọng mà nói, nhưng không kém phần gian tà.
- Cố lên! Triệu Hoài cố lên, em yêu anh!- Diệp Ninh một bên, hào hứng cổ vũ. Càng là khiến cho đám người đối phương được phen ngứa mắt, căm phẫn nhưng lại chẳng thể làm được gì.
- Được rồi, đừng có làm lố quá, kẻo người ta lại đánh giá!- Triệu Hoài cất tiếng, bày ra dáng vẻ một thân đạo mạo nghiêm trang. Thành công thu hút lấy sự khinh bỉ tột cùng của đám người kia.
- E hèm, ta bây giờ tuyên bố, cuộc thi chính thức bắt đầu. Bốn người các ngươi, ngày mai giờ này. Phân định thắng thua, là thành hay bại thì phải xem ở các ngươi rồi!- Thầy Mạnh lớn tiếng mà nói, khai màn cho cuộc tranh tài của hai bên.
Lời nói vừa dứt, Gia Kiệt cùng với Mỹ Duyên cũng theo đó mà biến mất. Thời gian cấp bách, đều phải tranh thủ từng phút từng giây. Còn về phần Triệu Hoài, thư thái mà bước từng bước chậm. Dáng vẻ không có chút nào gọi là bận tâm cả.
- Người có thể đi nhanh hơn một chút hay không? Chậm như thế này, đến cặn còn không có mà húp đấy. Người biết mà, cuộc thi lần này đối với ta mà nói, nó cực kì quan trọng!- Cảnh Hoà không ngừng ra sức mà hối thúc, đổi lại là một mặt thờ ơ của đối phương.
- D·ụ·c tốc là bốc d·ụ·c, gấp gáp gì chứ! Ngươi có kế hoạch gì chưa mà gấp thế? Làm gì thì làm, nên biết tính trước tính sau một cái. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể nắm giữ thế cục, hiểu chưa hả?- Triệu Hoài cất tiếng, nói lời dạy dỗ.
- Vậy... Người có kế hoạch gì chưa?- Cảnh Hoà nói tiếp, ánh mắt chờ mong không ít.
- Không thấy ta đang từ tốn à? Tất nhiên là chưa rồi!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, không chút bận tâm.
Một bên khác, Gia Kiệt cùng với Mỹ Duyên đang trên đường tiến tới trung tâm chiến trường. Nơi đó có thể kiếm được nhiều điểm nhất nhưng cũng đồng thời đi đôi với cái gọi là nguy hiểm. Chỉ cần lơ là một giây thôi, khó mà nói trước được điều gì.
- Ngươi đánh cược với tên đó, chơi lớn như vậy, không sợ thua sao?- Mỹ Duyên cất tiếng, cô ta là vì thù hận trước đây đối với Triệu Hoài nên mới tham gia vào cuộc tranh tài giữa hai người bọn họ. Một là vì bản thân, hai là vì học viện. Vì lí do nào đi chăng nữa, đều là dốc sức mà chiến.
- Dựa vào thực lực của ta và cô, còn sợ thua sao? Cô đây là sợ thua hay là sợ cái tên đó?- Gia Kiệt đáp lời, nhưng không kém phần châm chọc.
- Giờ nói được thì cứ nói đi, mong đến lúc đó ngươi đừng có mà thua hắn ta đấy. Không thì, mất mặt c·h·ế·t đi được!- Mỹ Duyên dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn về đối phương, vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng ấy.
- Yên tâm đi, chỉ dựa vào một chút mưu mô xảo quyệt của tên đó, muốn thắng được ta e là không dễ thế đâu. Ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy, thực lực mới là tất cả, chút thông minh vặt kia của hắn ta cũng chỉ là thứ bỏ đi!- Gia Kiệt nghiêm giọng mà nói, vẻ mặt thì mười phần tự tin.
Lời nói vừa dứt, với Tường thiên tam kích trong tay, Gia Kiệt một đòn đánh thẳng vào giữa bầy yêu ma. Chỉ với một chiêu, đã trực tiếp đẩy lùi tất cả. Khí thế trong giây lát, liền được gia tăng đến mức cực điểm. Trái đâm phải chém, thế như chẻ tre.
- Mong là ngươi, nói được làm được!- Mỹ Duyên cũng không kém, theo đó mà tham chiến. Hai người bọn họ, cứ thế càn quét nơi đây qua một lượt.
Trở lại với Triệu Hoài bên này, hai người bọn họ không nhanh cũng chẳng chậm. Thanh thản mà đi, nhịp nhàng từng bước. Chỉ có điều, Cảnh Hoà sớm đã gấp gáp trong lòng. Nhìn về một màn này, khó trách khỏi việc nôn nóng.
- Bụt, chúng ta rốt cuộc là làm gì đây? Người cứ như vậy hoài, người ta sốt ruột c·h·ế·t đi được!- Cảnh Hoà cất tiếng, vẫn là nét mặt khờ dại đó.
- Tất nhiên là quăng dây dài câu cá lớn rồi, chứ bắt từng con hơi sức đâu mà bắt. Đặt bẫy đi, bắt cả họ nhà chúng nó luôn!- Triệu Hoài nhẹ đáp, nhưng một mặt gian ác lại lộ rõ.
- Đặt bẫy? Như vậy liệu có ổn không?- Cảnh Hoà nhăn mặt, không khỏi hoang mang.
Nhìn về cảnh tượng trước mắt, hắn ta được phen ngỡ ngàng. Không ngờ tới chỉ trong chốc lát Triệu Hoài đã thiết kế ra những cái bẫy vô cùng công phu, chứa đựng tầng tầng lớp lớp nguy hiểm trong đó. Nào là hố sâu cọc nhọn, nào là mìn ẩn c·h·ế·t người, nào là mưa đ·ạ·n liên thanh. Chỉ cần sơ xảy đi lạc vào đây thôi, tùy thời đều có thể mất mạng.
- Cái này đối phó với người bình thường còn được nhưng đối phó với yêu ma, ta cảm thấy không ổn cho lắm thì phải!- Cảnh Hoà nói tiếp, đôi phần hoài nghi.
- E hèm, bây giờ ta chỉ đơn giản là hỏi ngươi một câu thôi. Ngươi tin ta không?- Triệu Hoài nhìn về đối phương, bắt đầu một màn lùa gà.
- Tin!- Cảnh Hoà dứt khoát trả lời, không chút suy nghĩ.
- Vậy được rồi, bây giờ ta sẽ giải thích cho ngươi hiểu. Cái bẫy này, đừng có mà xem thường nó. Đối phó với yêu ma từ cấp 5 trở xuống là việc quá đỗi bình thường, không có gì là phải lo lắng cả!- Triệu Hoài dõng dạc mà nói, mười phần tự tin.
Sau khi nghe được những lời này, sự ngưỡng mộ của Cảnh Hoà dành cho đối phương càng là gia tăng bội phần. Đúng là bàn về mưu hèn kế bẩn thì không ai vượt qua được Triệu Hoài. Không đúng, phải nói là túc trí đa mưu mới phải.
- Nhưng mà, phải cần ngươi hi sinh một chút mới được. E hèm, chịu khó một chút dẫn dụ đám yêu ma đó đến đây. Ngồi đây mà chờ thì biết tới bao giờ!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt liền trở nên gian tà không thôi.
- Hả?- Nghe được lời này, Cảnh Hoà không khỏi ngu ngơ.
- Aaa, c·h·ế·t mất, c·h·ế·t mất!- Cảnh Hoà hét lớn, mười phần hoảng hốt. Phía sau hắn ta giờ đây, chính là một bầy yêu ma. Lớn có nhỏ có, đều cực lực mà truy đuổi con mồi trước mắt. Chỉ cần chậm một giây thôi, bản thân tùy thời đều có thể bị bọn chúng xé xác.
Để mà nói tình huống hiện tại, là nguy nan trùng trùng. Không chỉ ở phía sau, mà ngay cả phía trước cũng là vô vàn yêu ma đánh chặn. Xử lí mà không khéo, khó mà lành lặn trở về.
- Đành dùng đến nó vậy!- Cảnh Hoà từ trong người lấy ra một viên thuốc màu vàng, không cần nghĩ nhiều liền trực tiếp bỏ vào miệng. Ngay lập tức, tốc độ của hắn ta liền được tăng nhanh một cách đáng kinh ngạc. Nhẹ nhàng nhưng đầy thanh thoát mà thành công tránh khỏi sự vây bắt của yêu ma.
Bất chợt, một vuốt vụt qua trước mặt, đ·ạ·n khí bắn tới nhưng chẳng mải mai làm tổn thương đến hắn ta. Nhưng nguy hiểm là vẫn còn đó, khó lòng mà thả lỏng cho được. Cảnh Hoà cũng chỉ có thể ra sức mà chạy, không thì bản thân lại làm mồi cho kẻ địch mất.
- Tới đi, tới đi! Càng nhiều thì càng tốt, ta không sợ các ngươi đâu!- Cảnh Hoà hét lớn, càng là gia tăng khí thế của bản thân.