Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 326: Bất khuất chi ngạo cấp độ 2
Nói rồi, Triệu Hoài liền thi triển bí kĩ: Bất khuất chi ngạo. Khí tức toả ra liền trở nên khác lạ, hơi thở từng nhịp mạnh mẽ. Khiến cho ai nấy, cũng đều trố mắt mà nhìn. Những người xung quanh thấy thế, liền được phen bàn tán xôn xao.
- Cái tên đó... Sao ta lại cảm thấy áp bức thế? Ngột ngạt quá!
- Triệu Hoài, chỉ biết hắn ta vô lại, không ngờ tới thực lực còn khủng bố như này!
- Có thể đọ sức với các thiên tài, ngươi nghĩ hắn ta loại người tầm thường à? Tên đó mà điên lên, chuyện gì cũng dám làm đấy. Tốt nhất, là đừng nên chọc vào hắn ta làm gì cho mệt!
- Wa, ngươi có nói quá hay không vậy?
- Không tin thì ngươi có thể thử, đừng có trách ta không nhắc ngươi là được. Nhìn kìa!
Triệu Hoài cùng với Hạn Hán không nói nhiều lời, liền trực tiếp lao thẳng vào nhau. Hắn ta tay cầm chặt kim thương, dồn lực mà đánh. Yêu ma cũng chẳng chịu kém cạnh, vung quyền thật mạnh mà đáp trả. Đây cũng chỉ được xem là màn khởi động của cả hai mà thôi.
Kim thương chạm với cự quyền, liền tạo ra thanh âm vang vọng, không khỏi chói tai. Theo đó, là hai bên không ngừng trao đổi chiêu thức với nhau. Triệu Hoài dựa vào việc di chuyển nhanh nhẹn, mà chiếm lấy phần hơn. Nhưng Hạn Hán cũng chẳng phải phường yếu kém, liên tục ra đòn mà công kích lấy con người trước mắt.
- Không tệ à nha! Nhưng so với ta mà nói, là vẫn còn kém xa. Chỉ đành đáng tiếc cho ngươi vậy, phải hi sinh trên con đường cá cược của ta!- Triệu Hoài mạnh miệng mà nói nhưng không kém phần tự tin.
Tức thì, Triệu Hoài thi triển kĩ năng: Long ngạo liên hoàn kích mà đánh đến. Từng thương từng thương xuất ra, uy lực khó mà xem thường cho được. Không ngừng dày xéo lấy thân thể kẻ địch, vỡ ra từng mảnh. Nhưng khả năng hồi phục của Hạn Hán vẫn là đáng nể, chút thương tổn đó lại không đáng là bao.
- Trâu c·h·ó thế? Kèo này khó rồi đây. Chậc, không lẽ phải bung hết cỡ mới được?- Triệu Hoài suy tính một lượt, xem xem làm sao mới phải.
- Cản thận!- Nhược Tuyết hét lớn, giọng điệu còn là có chút lo lắng.
- Hả?- Trong phút giây lơ là, hắn ta liền bị đối phương vung quyền đánh trúng. Cũng mai là kịp thời chặn lấy, mới tránh được thương nặng trên người. Nhưng cánh tay Triệu Hoài giờ đây, lại bất giác mà run rẩy từng hồi.
- Mẹ kiếp, có cần ra tay nặng như vậy không hả? Muốn lấy mạng nhau à? Hay là ngươi, muốn nối bước tên kia!- Triệu Hoài lớn tiếng mà mắng, không nói lí lẽ.
- Vậy thì, đừng trách ta ra tay độc ác đấy!- Lời này nói ra, Triệu Hoài lại sặc mùi nguy hiểm.
Tay cầm chặt kim thương, ánh mắt sắc bén mà nhìn về đối thủ. Chớp mắt, hắn ta liền biến mất. Như cơn gió thổi, bất chợt mà xuất hiện. Theo đó là ra thương đánh tới, xuất quỷ nhập thần. Khó mà tránh né, liền xin nhẹ cánh tay của đối phương.
Chớp mắt, hắn ta lại biến mất một lần nữa. Rồi lại bỗng nhiên xuất hiện, xin luôn cánh tay còn lại của Hạn Hán. Cứ như thế, Triệu Hoài thoát ẩn thoát hiện, không ngừng ra tay đánh lén kẻ địch. Mỗi một thương đánh ra, đều là nguy hiểm khôn lường.
Trong tình thế này, Hạn Hán còn là có chút bất lực. Thân xác mặc hắn ta tàn phá, lại không có cách nào phản kháng cho được. Điều này khiến cho nó, phẫn nộ không thôi. Thế là rống lớn một tiếng, cơ thể lập tức hồi phục, trở về dáng vẻ ban đầu. Còn tiện thể mà đưa tay bắt lấy chân kẻ địch, đập mạnh xuống đất.
- Sao lại?- Triệu Hoài quá đổi bất ngờ, choáng váng không ít. Phải nói là nó ra tay quá nhanh, quá nguy hiểm.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hạn Hán đã liên tục vung quyền đánh tới. Như vũ bão mưa tên, khó bề tránh bé. Triệu Hoài giờ đây, vô cùng chật vật trong việc đối phó. Từng đòn đánh đến đều là nặng nề không thôi, như thể muốn lấy mạng hắn ta vậy.
Nếu không phải là Triệu Hoài phản ứng nhanh nhạy, thì bản thân sớm đã bị đ·ánh c·hết. Dù sao thực lực hai bên vẫn là có chút cách biệt, khó tránh khỏi việc thua thiệt. Nhưng chuyện này đối với hắn ta mà nói, cũng không phải việc gì lớn lao. Chỉ cần nghiêm túc đối chiến, liền có thể kích sát đối phương. Cái mà hắn đợi, chính là thời cơ.
Dưới tác dụng của trạng thái hoá cuồng, Hạn Hán càng là đáng sợ hơn xưa. Thực lực không chỉ gia tăng đến mức đáng kinh ngạc mà tốc độ còn là cải thiện không ít. Trận chiến của yêu người bọn họ cũng vì thế mà trở nên dây dưa kéo dài, lợi thế là hoàn toàn thuộc về nó.
Triệu Hoài ra sức phản kháng, nhưng mỗi một lần đều bị đối phương trực tiếp đánh lùi. Thương trong tay, cũng khó mà phát huy tối đa sức mạnh vốn có. Hiện tại, liền cầm cự với yêu ma, dây dưa không dứt. Ý định, làm tiêu hao hết thể lực của nó. Từ đó mà giành lấy chiến thắng, chẳng cần đổ máu.
Dựa vào sự linh hoạt của bản thân mà nhanh nhẹn công kích, lại uyển chuyển tránh né. Từng thương đánh tới, khó mà phán đoán. Thương tích gây ra là không đáng kể, nhưng sát thương tâm lí là không thể coi thường. Đối phương giờ đây, không khỏi hoang mang.
Mỗi đòn xuất ra, đều là xuýt xoa. Chỉ thiếu một chút, liền để cho hắn ta tránh được. Như thể, đây là một màn mèo vờn chuột. Chỉ có điều, ai là mèo, ai là chuột, còn là chưa biết rõ. Thời gian dần trôi, cuộc chiến của bọn họ cũng dần đi đến hồi kết. Kẻ thắng người thua, đều nằm ở một khoảnh khắc.
Cả hai giờ đây, tốc độ ra đòn cũng đã có phần chậm lại. Thương quyền giao nhau, đã không còn uy lực như phút ban đầu. Dấu hiệu của việc xuống sức, càng là lộ rõ ra ngoài. Hạn Hán thì không nói tới, nhưng Triệu Hoài vẫn phải cố cho bằng được. Ai bảo hắn ban nãy mạnh miệng, giờ chính là lúc trả giá.
- Má nó, ngựa ngựa làm gì không biết nữa? Biết vậy đánh hội đồng nó cho rồi, thì đâu có khổ như bây giờ. Phải gồng mình lên mà đánh, thắng thì thôi mà thua thì mất mặt c·hết đi được. Không ấy hạ mình cầu cứu bọn họ có được không? Hazz, vẫn là tự mình đánh thì tốt hơn!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, quay đầu nhìn về đám người đang hóng hớt kia, lại nhìn về phía yêu ma, trong lòng chua xót không thôi.
- Wa, mới đánh có một chút mà ngươi đã sảng rồi đó à? Nói cho ngươi biết, con Hạn Hán trước mặt không tồi đâu. Ngoài Ngọc ra thì thân thể của nó cũng được xem là đồ tốt đấy, có công dụng trong việc phục hồi chiến giáp. Nhưng có điều, phải ở trạng thái hoá cuồng mới được. Còn không, cũng chỉ là thứ vô dụng mà thôi. Ngươi tốt nhất là nên g·iết nó càng nhanh càng tốt đi, không thì chúng ta sẽ mất đi một món bảo vật đấy!- DG bất chợt lên tiếng, thiện ý nhắc nhở.
- Vậy sao? Chơi cũng đủ rồi, nên kết thúc thì kết thúc vậy. Hazz, thật là không muốn ra tay nhưng mà thời thế ép buộc, đành miễn cưỡng vậy!- Triệu Hoài than ngắn thở dài từng hơi, vẻ mặt còn là có chút ưu sầu.
Thoạt nhiên, khí tức trên người Triệu Hoài liền trở nên khác lạ. Không chỉ mạnh mẽ bội phần, mà còn là cường đại không thôi. Xung quanh hắn ta lúc này, phản phất một làn khói trắng pha ánh vàng, mờ mờ ảo ảo. Đây, chính là Bất khuất chi ngạo cấp độ 2 mà hắn ta đã lĩnh ngộ được thông qua việc không ngừng điều khí cùng với đó là rèn luyện cơ thể dưới trọng lực gấp 50 lần trong sự cố trước đây. Có thể nói là trong hoạ gặp phúc, thành công trong nguy khó.
- Ngươi... Cẩn thận vào, không thì c·hết nhanh lắm đó!- Triệu Hoài tay cầm chặt kim thương, trầm giọng mà nói.