Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 330: Ném vài quả nữa nào

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 330: Ném vài quả nữa nào


- Ngươi muốn g·iết Cảnh Hoà hay gì? Cái tên khốn này!- Thấy thế, Bích Hạ ngay lập tức ra sức can ngăn. Chụp lấy tay đối phương, không cho hắn ta chọi nữa.

- Thứ ta cần, chính là yêu ma, càng nhiều càng tốt. Đêm nay, chính là thời cơ thích hợp nhất để ra tay. Yên tâm đi, ta làm việc gì cũng đều có tính toán. Chuyện nhỏ ấy mà, không cần phải lo cho ta!- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, không chút bận tâm.

- Nhưng...

- Được rồi, Bích Hạ, đừng nói nữa!- Lời cô ta chưa kịp nói hết, Nhược Tuyết đã vội cắt ngang.

- Được rồi!- Bích Hạ muốn nói, nhưng Nhược Tuyết lại can ngăn.

Triệu Hoài thì sánh bước cùng với Nhược Tuyết, ra sức bắt chuyện. Cảnh Hoà thấy thế, cũng muốn bắt chước làm theo, tán gẫu với Bích Hạ. Ngặt nổi, là hắn ta mới vừa chọc giận đối phương. Giờ, vẫn là chưa biết làm sao cho cô ta nguôi giận.

- Đi chỗ khác chơi, chỗ người ta đang làm ăn. Không thấy ta đang nói chuyện với Nhược Tuyết à? Ngươi xui muốn c·hết, còn bá vô làm gì nữa. Định xui chung hả gì?- Triệu Hoài nghiến răng mà nói, đưa tay xua đuổi.

- E hèm, cô có thể nào đi chỗ khác chơi được không hả? Ta thấy bên kia có tảng đá rất to kìa. Nếu mà cảm thấy mình rảnh quá, thì đập đầu vào đó c·hết quách cho rồi đi. Chứ ở đây, phá ta chi vậy?- Triệu Hoài nghiến răng mà nói, bội phần cay nghiệt.

Chương 330: Ném vài quả nữa nào

- Cứu mạng, cứu mạng!- Cảnh Hoà hét lớn, mười phần hoảng hốt.

- Bụt, cứu ta với!- Hết cách, Cảnh Hoà đành cầu cứu Triệu Hoài.

- Ta có chuyện cần phải làm, một chút nguy hiểm đó thì có sao chứ? Trở về trước đi, không cần phải bận tâm!- Triệu Hoài nhẹ cười, lộ ra một mặt bình thản.

Giữa lúc mấy người bọn họ đang trò chuyện, thì không biết từ đâu lại truyền đến âm thanh như mổ lợn. Nghe giọng điệu ấy, còn là có chút quen thuộc. Theo đó, là bóng dáng của Cảnh Hoà xuất hiện. Mắt thấy sau lưng hắn ta, là vô số yêu ma đuổi theo.

- Ta cứu ngươi lần này nữa thôi đấy, lần sau tự mà lo lấy. Làm như thế này nè... Cứ làm như vậy đi, đảm bảo cô ta nhất định sẽ hết giận. Nếu như mai mắn, còn tiến được một bước nữa kìa!- Triệu Hoài thì thầm to nhỏ vào tai đối phương, chỉ cho hắn ta một con đường sáng mà đi.

- Nhưng như thế, cũng quá là nguy hiểm đi. Vì chuyện gì, mà ngươi lại mạo hiểm đến thế?- Nhược Tuyết nhíu mày, sắc mặt không vui lộ rõ.

Cảnh Hoà cảm thấy cách thức đó không tồi, liền tức tốc làm theo. Triệu Hoài sau khi đuổi được đối phương đi, cũng bắt tay vào việc. Chỉ thấy hắn ta đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của mình một cái, làm ra dáng vẻ tiêu sái mà quay đầu nhìn về phía Nhược Tuyết.

- Nhược Tuyết, lo cho hắn làm gì. Cái tên đáng ghét đó, tốt nhất là bị yêu ma ăn thịt đi. Sống chật đất, c·hết quách đi cho rồi!- Bích Hạ liền nhân cơ hội này, mà chửi bới đối phương.

- Ngươi định làm gì? Ở lại nơi đây, nguy hiểm biết bao. Ban đêm, sẽ có vô số yêu ma xuất hiện. Chúng ta vẫn là trở về thì tốt hơn!- Nhược Tuyết ra sức khuyên can, nhưng tất cả cũng chỉ bằng không.

- Nhược Tuyết, cứu ta!- Thấy vậy, Bích Hạ liền vội núp. Dù sao trước đây, những hành vi vô lại mà hắn làm ra. Cô ta đã chứng kiến không ít, liền lấy đó làm sợ hãi.

- Ồ wao, nhanh vậy!- Chứng kiến một màn này, Triệu Hoài vẫn là có chút ngạc nhiên.

- Thôi được rồi, đừng đùa nữa. Chúng ta trở về thôi!- Trước tình thế này, Nhược Tuyết liền nói lời hoà hoãn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời vừa dứt, hắn ta tay cầm Phích lịch hoả pháo phiên bản cải tiến. Không nói nhiều lời, liền trực tiếp ném thẳng vào yêu ma. Tiếng bùm bùm bùm cứ thế mà vang vọng cả một vùng trời, yêu ma cũng vì đó mà c·hết hơn quá nửa. Khung cảnh, liền trở thành cái dáng vẻ khói lửa mịt mù. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Thì ra đây là tâm ý nàng dành cho ta sao? Đúng là cảm động quá đi mà. Không gì đền đáp, đành dùng tấm thân này vậy!- Triệu Hoài sướt mướt mà nói, ý đồ giở trò nhưng lại bị Bích Hạ ra tay ngăn cản.

- E hèm, không biết là vị cô nương này. Có chuyện gì, mà trông mặt lại giận hờn thế kia?- Triệu Hoài mở lời, nhưng không kém phần trêu đùa.

- Tên khốn nhà ngươi định làm gì? Còn không mau cút ra chỗ khác!- Tránh cho hắn làm càn, cô ta lập tức phòng bị.

- Còn không phải là vì ngươi à? Lúc nào cũng vậy, đều đùa giỡn cho được!- Nhược Tuyết đáp lời, vẫn là có chút lạnh lùng.

- Wa, chán sống rồi sao? Lại dám nói với ta như vậy!- Triệu Hoài nhìn về cô ta, trầm giọng mà nói.

Còn về phần Cảnh Hoà, đây cũng không phải là lần đầu nên đã bớt bỡ ngỡ. Nhanh chân mà trốn sang một bên, không thì lại toi. Dù sao kinh nghiệm trước đây là vẫn còn đó, tất nhiên là lần này phải tiến bộ hơn nhiều. Nhưng mà một màn này, phải nói là cực kì dọa người. Hắn ta hiện tại, còn là chưa kịp hoàn hồn.

- Xì, đời người có mấy khi, đâu cần lúc nào cũng phải căng thẳng. Mà nói mới nhớ, tại sao các cô lại đánh với Hạn Hán, yêu ma cấp 4 cao cấp thế? Thực lực chênh lệnh hai bên nhiều đến như vậy, khác gì tìm c·hết!- Lời này nói ra, Triệu Hoài bất giác mà nhíu mày. Bởi vì hắn ta biết, chuyện này nó khó như thế nào. Đến cả hắn, cũng phải cẩn thận mà ra tay.

- Còn không phải là vì tên khốn nhà ngươi sao?- Bất chợt, Bích Hạ lại chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nhưng...

- Tên khốn nhà ngươi nói gì? Có ngon nói lại nữa coi. Có tin, là ta xé miệng ngươi ra hay không hả?- Bích Hạ cũng không kém, mạnh miệng mà đáp trả.

- Cô làm gì thế? Không thấy ta đang cứu hắn ta hay gì? Buông tay ra, để ta ném thêm vài quả nữa nào. Bảo đảm với cô, không còn một con yêu ma nào cả!- Triệu Hoài cùng với Bích Hạ, hai người bọn họ cứ thế mà dây dưa với nhau mãi không dứt.

- Xém c·hết, xém c·hết! Mạng lớn, mạng lớn! Chưa c·hết được, chưa c·hết được!- Trải qua cảnh c·háy n·ổ vừa rồi, Cảnh Hoà tự mình an ủi lấy mình.

- Vì ta?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài đôi phần ngơ ngác.

- Biết sợ cơ à? Ta còn tưởng cô gan cùng mình rồi chứ? Coi chừng đấy, có bữa nào ta đấm nâu con mắt thì đừng có mà hỏi tại sao lại xui!- Triệu Hoài buông lời đe doạ, vẻ mặt còn là hung ác không thôi.

- Trở về sau, không được. Đêm nay ta không có dự định trở về, mà là ở lại đây chơi lớn một phen!- Triệu Hoài tự tin mà nói, khí thế ngời ngời.

- Tưởng ta sợ cô chắc, ngon thì bá vào đây. Đến lúc đó, đừng trách ta ra tay độc ác là được!- Triệu Hoài ngay lập tức săn tay áo lên, bởi vì cái thời khắc này hắn ta chờ đã rất lâu rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Wa, mới c·hết hơn phân nửa à? Ít thế, vậy để ta chọi c·hết hết các ngươi mới được!- Nói rồi, Triệu Hoài liền từ trong người mà lấy ra mấy viên Phích lịch hoả pháo nữa.

- Xem ra tên này cũng rất được việc, bây giờ thì tới lượt ta ra tay rồi. Gặp được ta, xem như các ngươi xui vậy!- Triệu Hoài thản nhiên mà nói, phấn khích cũng tính là không ít.

( Sao hết tên kia lại đến cái con nhỏ này p·há h·oại chuyện tốt của ta thế? Các ngươi đi chỗ khác chơi thì c·hết à? Nhất định phải tập trung lại đây mới chịu sao?) Triệu Hoài nói lời oán than, bực nhưng lại chẳng thể làm gì.

- Nhưng... Người giúp ta đi mà! Nàng ấy, giận lắm rồi. Nhưng ta lại không biết cách dỗ dành. Người có kinh nghiệm, chỉ ta con đường sáng mà đi đi!- Cảnh Hoà nhỏ giọng, ra sức mà nài nỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 330: Ném vài quả nữa nào