Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 335: Cái tội chen hàng

Chương 335: Cái tội chen hàng


Trong giấc mơ, Cảnh Hoà nhớ lại lần tỏ tình trước đó của bản thân. Vẫn là như cũ, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của Bích Hạ. Bầu không khí thì ngượng ngùng, nhưng lại đằm thắm đến lạ. Hắn ta bày ra dáng vẻ thâm tình, tràn đầy trìu mến mà nói.

- Bé có đồng ý... Làm người yêu anh không?

- Ta đồng ý!- Bích Hạ ôm chầm lấy hắn ta, vui mừng mà đáp.

- Thật không?- Nghe được lời này, Cảnh Hoà còn là có chút ngỡ ngàng.

- Thật! Thật thế quái nào được!

- Hả?- Trong giây lát, Cảnh Hoà như là từ chín tầng mây rơi xuống địa ngục vậy.

- Dậy, lẹ lên! Còn đi làm công chuyện nữa, ngủ như thế là đủ rồi. Lao động là vinh quang, đừng có mà ngáy nữa!- Giữa lúc này, lại có âm thanh quen thuộc không ngừng vang lên.

Trực tiếp kéo Cảnh Hoà từ trong cơn mê, trở về hiện thực. Hắn ta mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, nhìn về xung quanh một lượt. Vẫn là vẻ mặt ngáo ngơ ấy, khó mà hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng bất giác, nước mắt lại tuôn rơi, nổi đau trong tim khó lòng nguôi ngoai.

- Aaaa, vì sao chứ? Sao không để ta mơ thêm một chút nữa? Cho dù nó có là giả đi chăng nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện mà!- Cảnh Hoà ôm chầm lấy chân Triệu Hoài, một hơi khóc lớn.

- Mẹ nó, ngươi phát điên cái gì vậy? Mau buông chân ta ra! Way way way, đừng có mà cắn đấy!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài khó tránh khỏi sợ hãi.

Hai người bọn họ, cứ thế mà dây dưa kéo dài. Mãi một lúc lâu sau, Cảnh Hoà mới dần ổn định lại. Cảm giác thất tình này, đâu phải là ai cũng hiểu được. Nhưng mà đừng lo, hắn ta sớm đã quen với việc này rồi. Chỉ cần giải bày tâm trạng là mọi việc đâu lại vào đấy.

- Khóc đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi, còn có việc cần phải làm nữa!- Triệu Hoài thờ ơ mà nói, không chút bận tâm.

- Người sao lại không an ủi ta lấy một lời vậy? Vô tâm đến thế là cùng!- Cảnh Hoà uất ức mà lên tiếng, không khỏi hờn dỗi.

- An ủi? Ngươi nói cái quái gì vậy? Đàn ông chúng ta, xứng sao? Đều là tự mình vượt qua cả đấy, đừng có mà trông chờ vào người khác! Khóc xong chưa? Xong rồi thì đi thôi!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay người rời đi. Để lại đối phương ngồi đó, ngẫm nghĩ hồi lâu.

- Way, chờ ta với!- Thấy vậy, Cảnh Hoà cũng vội lật đật theo sau.

Theo như lời Hồ Sở nói, Triệu Hoài cùng với Cảnh Hoà liền đi đến phía nam cách bọn họ 300m. Dù sao cũng phải thử xem đã, biết đâu lại có đồ tốt. Nhưng mà trên đời, làm gì có chuyện dễ ăn đến thế. Đập vào mắt hai người bọn họ, là biển người mênh mông, đông như quân Nguyên.

- Wa, tưởng thế nào, hoá ra là thế này. Nhắm ăn không được mới nhường lại cho ta. Ta còn tưởng cô có lòng tốt nữa chứ, ai mà ngờ. Hazz, vẫn là tự thân vận động, tranh c·ướp với người ta!- Nhìn về một màn trước mặt, Triệu Hoài bất giác mà buông lời cảm thán.

- Bụt, người lầm bầm gì thế? Mà chuyện gì thế kia? Sao nơi đây, lại tập trung nhiều người vậy?- Cảnh Hoà đôi phần ngơ ngác, khó mà hiểu rõ chuyển gì đang xảy ra.

- Ta cũng không biết nữa, chia nhau ra hành động đi. Tự mình thu thập thông tin, rồi tập hợp lại bàn kế sách sau. Đi!- Lời vừa dứt, Triệu Hoài đã bắt đầu hành động. Rất nhanh, hắn ta đã hòa vào dòng người.

Cảnh Hoà bên này, cũng bắt chước làm theo. Chỉ là hắn ta, hình như là không biết phải làm sao mới phải. Dù gì cũng là lần đầu nên còn bỡ ngỡ, khó tránh khỏi khó khăn. Nhưng như thế, cũng không làm lung lay quyết tâm của hắn.

- Cho hỏi là có chuyện gì vậy? Nói cho ta biết với, có được không?- Cảnh Hoà hồi lâu mới chen chúc vào được đám đông, liền ra sức dò hỏi.

- Ngươi là ai thế? Chuyện lớn như vậy mà cũng không biết? Thôi tránh qua một bên đi, cho người ta làm việc nữa!- Đổi lại, là đối phương đưa tay xua đuổi.

- Way, có gì thì từ từ nói, sao lại động tay chân? Người anh em này, có chuyện gì vậy? Nói cho ta nghe với!- Cảnh Hoà xoay người, tìm một đối tượng khác thăm dò.

- Ta thấy hắn nói đúng đấy, ngươi đi chỗ khác mà hỏi đi. Chỗ này chật quá rồi, không chứa nổi người nữa đâu!- Nói rồi, bọn họ liền tiện tay mà đẩy Cảnh Hoà lùi ra xa.

- Wa, có lộn không vậy? Muốn đuổi ta đi, không dễ thế đâu!- Mặc kệ tất cả, Cảnh Hoà một lần nữa lao vào. Quả nhiên là không nằm ngoài dự liệu, hắn ta không sao chen chân vào được nữa. Đã vậy, động tĩnh gây ra là không nhỏ thành công thu hút sự thù địch của mọi người xung quanh.

- Ta thấy ngươi đây là muốn phá đám thì phải. Đánh nó!- Ngay lập tức, họ liền giáo huấn cho Cảnh Hoà một trận nhừ tử. Hội đồng mà đánh thì thứ gì mà chịu cho nổi. Hắn ta cũng chỉ có thể, ôm mình chịu trận.

Một bên khác, Triệu Hoài nhìn về cảnh vật xung quanh, mơ hồ cảm thấy đôi phần quen thuộc nhưng tạm thời lại không nhớ rõ đây là nơi nào. Hiện tại, cũng chỉ đành thám thính một lượt, nắm bắt tình hình. Chỉ có như vậy, mới tiện cho hành động về sau.

- Khụ khụ, người anh em này, cho hỏi...- Triệu Hoài mở lời, nhưng đổi lại là một gáo nước thẳng mặt.

- Hỏi hỏi cái qq, đi chỗ khác chơi!- Hắn ta chưa kịp dứt lời, đối phương đã vội cắt ngang.

- Wa, làm gì cộc thế? Không biết, nơi này có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?- Vừa nói, Triệu Hoài vừa nhét vào tay đối phương vài viên Dưỡng Nguyên.

- Ây, thấy ngươi hiểu chuyện như vậy. Ta đành miễn cưỡng, nói cho ngươi nghe vài thông tin mật. Nơi đây, nghe đồn một chút nữa thôi sẽ có bảo vật xuất thế. Còn cụ thể như nào, thì ta không rõ. Phải xem ở ngươi, có mai mắn hay không đã!- Đối phương liếc nhìn hắn ta một cái, hài lòng mà nhận lấy chút tâm ý này.

- Thế là thông tin mật dữ chưa? Ngươi có lẽ, còn quên gì đó thì phải!- Nói rồi, Triệu Hoài vẫn là như cũ, nhét cho đối phương vài viên Dưỡng Nguyên nữa.

- Ây, xem trí nhớ của ta kìa! Tầm một giờ trước, nơi đây bắt đầu xuất hiện ánh sáng xanh. Khí tức phát ra, còn là mang hơi thở của sinh mệnh chi lực. E là bảo vật lần này, phải liệt vào hàng hiếm có. Người tranh nhau không ít, kẻ mạnh càng là vô số. Thấy bên kia không? Toàn là thiên kiêu không đấy. Chúng ta ấy mà, húp được tí cặn là ngon rồi. Đồ tốt, nào đâu có tới lượt!- Đối phương nói tiếp, đôi phần ưu uất.

Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới, lại thấy được những bóng dáng quen thuộc. Nào là Gia Kiệt, Mỹ Duyên, Huỳnh Như,... Thiên tài của Học viện Long Cơ cũng có, Văn Thành, Thanh Đạt, Nhược Tuyết,... Xem ra lần tranh đoạt này, khó nhằn rồi đây.

- Chậc chậc, đấy là ngươi thôi, còn ta ấy hả? Là ngon hay dỡ cũng đều húp hết, bỏ nó uổng lắm!- Triệu Hoài nhẹ cười, một mặt gian tà lộ rõ.

- Nhìn ngươi sao quen quen thế nhở? Hình như là... Rất giống cái tên khốn nạn Triệu Hoài, chuyên đi lừa người hại bạn. Người gặp người ghét, ma gặp ma hận, yêu gặp yêu khinh. Là cặn bã trong cặn bã, cùng cực của sự xấu xa. Có thể nói là, trăm năm trước không ai sánh bằng, ngàn năm sau không ai đuổi kịp. Là hạng tiểu nhân xưa nay hiếm có!- Đối phương một hơi mắng mỏ, căm phẫn không thôi.

- Wa, ta nhớ không lầm, giữa ta và ngươi đây là lần đầu gặp mặt thì phải? Cũng đâu có thù hằn gì, có cần phải nói như vậy không hả? Ngươi có biết, tim ta đau lắm không? Đồ khốn!- Triệu Hoài bày ra dáng vẻ vô tội, buông lời chất vấn.

Chương 335: Cái tội chen hàng