Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 353: Thù xưa hận mới, giao chiến với Huỳnh Như

Chương 353: Thù xưa hận mới, giao chiến với Huỳnh Như


Triệu Hoài lúc này, tâm tình không khỏi nặng trĩu. Dáng vẻ nặng nề, chẳng muốn làm gì cả. Cứ thế mà rút mình vào người Nhược Tuyết. Chuyện này khiến cho cô ta, nhất thời không biết phải làm sao mới phải. Chỉ đành chiều theo ý hắn ta, ra sức vỗ về.

- Không sao, chỉ là hơi mệt. Để ta nghỉ ngơi một chút, sẽ khỏe lại ngay thôi!- Triệu Hoài cất tiếng, giọng nói não nề không thôi.

- Ngươi thật sự là không sao đấy chứ? Ta thấy...

- Không sao là không sao, cô không cần phải bận tâm cho ta đâu. Nếu như thấy phiền, thì có thể rời đi!- Nói rồi, Triệu Hoài lăn qua một bên, nép mình vào một góc, mặc kệ sự đời.

- Ngươi đừng có mà vô lí như thế có được không hả? Ai chọc gì đến ngươi mà ngươi lại làm như vậy!- Chứng kiến một màn này, Nhược Tuyết tâm tình bức xúc không ít.

- Ta vô lí như vậy đó, không chịu cũng phải chịu. Không thích thì cứ đi đi, ta cũng đâu có giữ cô ở lại đâu. Ở đó mà ý kiến quái gì?- Phía ngược lại, Triệu Hoài càng là nặng lời.

- Ngươi... Đây là ngươi nói đấy. Sau này đừng có tìm đến ta, hừ!- Nói rồi, Nhược Tuyết dứt khoát mà đi. Mặc kệ hắn, không thèm quan tâm tới nữa.

- Cô ta đi rồi, ngươi không đuổi theo sao?- Bất chợt, DG lại một lần nữa lên tiếng.

- Không phải là ngươi kêu ta từ bỏ quá khứ sao? Giờ lại nói ra lời này, có cảm thấy mâu thuẫn hay không hả?- Triệu Hoài bình thản mà đáp, không chút bận tâm.

- Vậy... Hoa Bạch Dương Tử này, ngươi định giải quyết ra sao?- DG nói tiếp, giọng điệu còn là có chút thăng trầm hiếm thấy.

- Tất nhiên là để lại cho bản thân tự mình dùng rồi. Vất vả đến như vậy, không lẽ lại hai tay dâng lên cho mấy lão già kia. Kế hoạch có sơ suất nhưng không đáng kể là bao. Chỉ là không ngờ tới, còn có kẻ lấy được đồ trong tay ta. Thật sự muốn biết, đối phương là ai?- Triệu Hoài nhếch mép mà cười, mười phần nham hiểm.

Hoa Bạch Dương Tử bị cướp kia, là hàng giả mà DG tạo ra. Dựa vào một phần nhỏ của Hoa Bạch Dương Tử thật kèm theo chút khí tức là có thể tạo ra hàng giả chất lượng cao. Chỉ có điều là, nó không thể tồn tại quá một giờ. Vượt quá thời gian sẽ tự khắc biến mất.

Kế hoạch ban đầu của Triệu Hoài là để Cảnh Hoà giả dạng làm cướp, đoạt lấy món hàng giả ấy. Sau đó đánh không lại bọn họ, để lại bảo vật mà chạy trốn. Đám người kia tự khắc sẽ tranh giành, quần chiến giữa hai bên diễn ra là điều không thể thiếu. Đến lúc đó, bản thân sớm đã cao chạy xa bay.

Mục đích mà hắn ta làm như vậy, chính là tránh đi sự nghi ngờ của các Siêu Việt giả đang quan sát. Qua tay càng nhiều người, thì khó mà biết được hàng thật đã về tay ai. Bằng không có lấy được đi chăng nữa cũng phải hai tay dâng lên. Đến lúc đó, tiền mất tật mang, chỉ tổ thiệt thân.

Triệu Hoài giờ đây, nằm giữa rừng không mông quạnh. Ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, ngắm nhìn gió thổi đung đưa qua từng hàng cây. Thời gian yên bình, bất tri bất giác trôi qua lúc nào lại không hay. Đến khi âm thanh quen thuộc vang lên, hắn ta mới chợt tỉnh mộng.

- Ngươi còn định nằm đó đến bao giờ nữa? Đi được chưa?- Ngửa đầu nhìn lên, hóa ra là Nhược Tuyết. Cô ta không yên tâm để hắn ở đây một mình, nên mới quay ngược trở lại. Giận thì giận thế thôi, nào đâu bỏ mặc được.

- À, ừm, màu trắng à? Cũng không tệ lắm!- Triệu Hoài nhẹ cười, ánh mắt chăm chú không thôi. Ngay lập tức, liền có một cước thẳng mặt.

- Aaa, mắt ta! Sao tối thui thế này? Mù mẹ nó rồi. Cô ra tay, cũng ác thật đấy!- Triệu Hoài ôm mặt, hét lên đầy đau đớn.

- Ai bảo ngươi nhìn lén làm gì?- Nhược Tuyết tức giận, tâm tình càng là bức bối.

- Cô làm như đây là lần đầu vậy, hơn nữa ta cũng nhìn qua rồi. Mà nhìn lén cái quái gì, rõ ràng là ta quang minh chính đại mà nhìn. Ta có muốn nhìn đâu, nó trơ trơ như thế không nhìn cũng uổng. Vả lại, là cô đứng trước mặt của ta mà!- Triệu Hoài uất ức mà nói, ra sức biện minh.

- Hừ, có như vậy đi chăng nữa, đó cũng là lỗi của ngươi, không phải của ta!- Dỗi hờn là còn đó, Nhược Tuyết liền nhân cơ hội này mà trút giận.

Nghe được lời này, Triệu Hoài chỉ đành bặm chặt môi, không dám nói thêm lời nào. Sợ rằng bản thân chọc giận nàng ta, hậu quả khôn lường. Yên lặng là vàng, bảo toàn mạng sống mới là trên hết. Dù sao kẻ có lỗi trước, vẫn là hắn ta.

- Không biết đại tiểu thư đây, đại giá quan lâm rốt cuộc là có chuyện gì? Có thể nói cho kẻ hèn này nghe không hả?- Bất đắc dĩ, Triệu Hoài đành ra sức dỗ dành đối phương. Bởi vì hắn ta cảm thấy, bản thân mà không cứu vãn tình hình thì thật sự sẽ xong đời tại đây.

- Đều không phải là tại nhà ngươi sao? Định nằm đó đến bao giờ nữa!- Nhược Tuyết liếc nhẹ hắn ta một cái, hờn dỗi mà lên tiếng.

- Nằm tí đi, gấp gáp gì! Qua tới giờ, có lúc nào là ta được nghỉ ngơi. Khó khăn lắm mới có chút thời gian, cô lại hối thúc không ngừng. Đây là muốn lấy mạng ta à?- Triệu Hoài nhẹ đáp, đôi phần trêu đùa.

- Mạng ngươi ai thèm mà lấy?- Nhược Tuyết nói tiếp, không quên nhìn về đối phương một lượt. Hắn ta của hiện tại, nhìn không khác gì kẻ sắp c·h·ế·t cả, sắc mặt kém đi thấy rõ.

- Ta đói!- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, bày ra dáng vẻ đáng thương.

- Viên Thực phẩm chức năng đây, ngươi ăn tạm đi!- Vật này, có thể giúp người sử dụng tạm thời hồi phục thể lực.

- Thứ khô khan này mà ăn uống cái gì, ta muốn thực phẩm tươi cơ!- Triệu Hoài trề môi, nói lời chê bai.

- Ngươi... Thôi được rồi, đợi một chút đi. Ta đi rồi về, đừng có mà đi đâu đấy!- Hết cách, Nhược Tuyết đành chiều theo ý hắn.

Đợi sau khi Nhược Tuyết đi, Triệu Hoài mới ngồi phắt dậy. Đưa mắt nhìn về xung quanh một lượt, rồi lại thở dài một hơi. Xem ra thời gian nghỉ ngơi đã hết, bây giờ phải lao lực nữa rồi. Chỉ là có đều, đối phương hơi đông người mà thôi.

- Đã đến rồi thì xuất hiện đi, còn chơi trò chốn tìm nữa à? Hay là muốn ta mời, mới chịu xuất hiện!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, một thân uy thế hơn người.

- Tên khốn nhà ngươi, vẫn còn mạnh miệng được à? Vậy thì tốt, để ta còn lấy mạng ngươi nữa!- Theo đó, là Huỳnh Như cùng với người của cô ta dần hiện thân. Mười người bọn họ, sớm đã bao vây nơi đây.

- Là cô sao? Không biết tìm ta là có việc gì? Nghe ngữ khí thế kia, ắt hẳn cũng không phải là việc tốt lành gì!- Triệu Hoài nhẹ cười mà đáp, không chút bận tâm.

- Tất nhiên là lấy cái mạng c·h·ó của ngươi rồi!- Nói rồi, Huỳnh Như lập tức xông đến. Kiếm trên tay, liên hồi chém tới.

- Có gì thì từ từ nói, sao lại động thủ thế này? Ta nhớ không lầm, bản thân cũng chưa chọc gì đến cô. Đây là muốn, gây sự với ta à?- Triệu Hoài vừa nói vừa không ngừng tránh đòn.

- Tên khốn nhà ngươi, nói nhiều đến như thế làm gì, chịu c·h·ế·t đi!- Mỗi một kiếm mà cô ta xuất ra, đều chứa đựng nguy hiểm khôn lường. Kiếm nào kiếm nấy, như muốn lấy mạng hắn ta vậy. Mấy người kia thấy thế, cũng bắt đầu tham chiến.

- Wa, không muốn nói lí lẽ à? Vậy thì đừng trách ta nhé. Nói cho cô biết, hổ c·h·ế·t còn da, đừng thấy ta yếu đuối mà khinh thường!- Triệu Hoài không tránh nữa, mà là lựa chọn phản công.

Đối phương người đông thế mạnh nhưng đối với hắn ta, đó cũng không phải là việc khó gì. Nhẹ nhàng uyển chuyển mà tiếp cận, một quyền xuất ra đẩy lùi kẻ địch về sau. Xoay người, tiện thể tung ra một cước. Trực tiếp, loại thêm một người nữa. Cứ như thế, mà cùng với bọn họ giao đấu hồi lâu.

Chương 353: Thù xưa hận mới, giao chiến với Huỳnh Như