Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 355: Thảm lại càng thảm hơn

Chương 355: Thảm lại càng thảm hơn


Đối diện là Triệu Hoài một thân bá khí, Huỳnh Như ngược lại không chọn rút lui mà là dũng cảm xông đến. Chém ra liên hồi kiếm, đáng tiếc là tất cả đều đi vào hư không. Hắn ta dễ dàng tránh né, không tốn chút công sức. Còn tiện thể, mà trêu đùa cô ta một chút.

- Ta thật sự là không hiểu, cô tại sao lại cố chấp đến như vậy. Nếu như là ta nhớ không lầm, thù hằn giữa hai người chúng ta sớm đã không còn. Cô đây là vì lí do gì, lại sinh sự với ta? Hay là do thiếu đòn?- Triệu Hoài đưa chân gạt ngang một cái, cô ta theo đó ngã nhào. Một mặt ủy khuất, uất hận mà nằm bẹp dưới đất. Hắn ta thì lại thờ ơ, chẳng buồn nhìn tới.

- Nếu không phải tên khốn kiếp nhà ngươi... Ngươi... Ức h·iếp ta, thì ta cần phải làm như vậy sao?- Thoạt nhiên, Huỳnh Như khóc nấc lên từng tiếng.

- Ta ức h·iếp cô? Chuyện đó đã qua lâu lắm rồi thì phải, sao vẫn để trong lòng mãi thế? Vả lại, ta từng cứu mạng cô đấy. Đây là cách mà cô báo đáp ân nhân của mình à? Chi bằng, chúng ta huề đi, chẳng ai nợ ai, không phải là tốt hơn sao?- Triệu Hoài liếc nhìn đối phương, không đành lòng mà để cô ta rơi lệ. Đành hạ giọng mà hòa hoãn, suy cho cùng hắn vẫn là quá mềm lòng.

- Không phải chuyện đó... Mà là... Mà là... Cái đồ khốn nạn nhà ngươi!- Bất chợt, Huỳnh Như nhớ lại ảo tưởng của bản thân, liền vung kiếm mà chém loạn xạ.

Triệu Hoài nhất thời có chút sơ ý, không kịp phản ứng. Trên chân liền xuất hiện nhiều thêm vài v·ết t·hương, máu chảy thành dòng. Hắn ta khụy một chân xuống, vẻ mặt xanh xao lộ rõ. Vốn dĩ trên người thương tích đã đầy mình, nội thương ngoại thương không thiếu. Từ nãy cho tới giờ, chính là cố sức gắng gượng. Sớm đã đến cực hạn, không duy trì được nữa. Những v·ết t·hương này, không khác gì những đòn chí mạng đối với hắn ta cả.

- Mẹ kiếp, mới đó mà đã không chịu nổi rồi sao? Đã lâu rồi, mới trải nghiệm lại cái cảm giác này. Vẫn là khó chịu đến như vậy!- Triệu Hoài lom khom đứng dậy, nhưng không quên nói lời than phiền với chính bản thân mình.

- Ta đã sớm biết ngươi không cầm cự được bao lâu nữa mà. Chỉ trách đám người kia quá hèn nhát, không dám quyết chiến tới cùng với ngươi mà thôi!- Huỳnh Như nhẹ cười hài lòng nhưng không kém phần chua chát.

- Cô làm như là ai ở trên đời này, cũng đều muốn đánh đánh g·iết g·iết vậy. Đôi khi, yên bình mới là thứ người ta cần đến. Cô đấy, ở đó mà tự mình ngẫm nghĩ đi. Ta không có thời gian mà chơi đùa cùng cô nữa đâu!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay người khập khiễng mà đi. Mặc dù có chút chậm, nhưng cảm giác mang lại, là uy nghiêm đến lạ.

Huỳnh Như nghe được lời ấy, bần thần mà ngồi đó. Ánh mắt dõi theo bóng lưng hắn ta, chấp niệm cũng vơi đi phần nào. Trong lòng liền trào dâng cảm xúc khó tả, không sao hiểu rõ. Mặc dù lần báo thù này bất thành nhưng thu hoạch của cô ta xem như không tệ.

Triệu Hoài bên này, què què chứ lếch ghê lắm. Tuy là có chút khó khăn nhưng không thể làm khó được hắn. Dù sao những chuyện như thế này, hắn ta sớm đã trải qua nhiều rồi. Có điều là, vẫn cần phải băng bó v·ết t·hương lại một chút. Không thì mùi máu tươi, lại thu hút yêu ma nào đến thì khổ.

- Hazz, không chút nào là được nghỉ ngơi cả, phiền c·hết đi được. Phải chi bây giờ có mồi ngon rượu thơm thì hay biết mấy. Đáng tiếc, ngoài v·ết t·hương trên người ra thì chẳng có gì cả!- Triệu Hoài thở dài một hơi, buông lời cảm thán.

- Ngươi đang làm gì thế? Tại sao trên người lại có v·ết t·hương? Ta chỉ mới rời đi một chút thôi. Sao lại nông nổi này? Vết kiếm? Là ai làm vậy?- Bất chợt âm thanh quen thuộc vang lên, đưa mắt nhìn tới hóa ra là Nhược Tuyết. Ân cần hỏi han, thương xót lộ rõ.

- Không sao, một chút thương tích này thì ăn thua gì. Cô đấy, không cần phải lo. Cơ thể ta rất tốt, vài ngày rồi sẽ khỏe thôi. Nhìn cô kìa, lo lắng làm gì không biết nữa!- Triệu Hoài thì ngược lại, thản nhiên như thường.

- Thấy không? Xong rồi này! Có gì đâu, chỉ là chút thương nhỏ mà thôi. Để xem nào, cô mang gì về cho ta ăn đấy!- Triệu Hoài nói tiếp, trông giây lát hắn đã băng bó xong v·ết t·hương trên chân. Tiện thể mà chuyển câu chuyện sang một hướng khác, tránh cho nàng ta phải lo âu.

- Chỉ có ít trái cây rừng, ngươi ăn tạm đi. Còn nữa, viên Dưỡng Nguyên này, ngươi cũng uống vào luôn đi!- Nhược Tuyết nhìn về hắn ta một lượt, trước thái độ đó giận nhưng lại không thể làm gì. Dù sao cô ta cũng quá là hiểu tính cách của đối phương.

- Hazz, ta b·ị t·hương nên tay có chút vô lực thì phải. Cô xem này, cầm quả táo thôi mà cũng không xong. Đúng là phế đến nổi không thể nào phế hơn được nữa mà!- Triệu Hoài than ngắn thở dài, giọng điệu thê lương không thôi.

- Ý ngươi là gì?- Nhược Tuyết nhướng mày, khuôn mặt xinh đẹp ấy lại lộ ra vẻ khó hiểu.

- Giá như có một người con gái xinh đẹp nào đấy đút cho ta ăn thì hay biết mấy. Nói không chừng, khỏi bệnh luôn thì sao!- Triệu Hoài đáp lời, nở ra nụ cười nham hiểm.

- Không đời nào, chuyện đó ngươi có nằm mơ cũng đừng nằm mơ tới. Ngươi đây, là đang đùa với c·ái c·hết đấy!- Đối với yêu cầu vô lí của hắn, Nhược Tuyết khó mà đồng ý.

- Vậy sao? Thế thì đành chịu, không biết là cơ thể này còn cầm cự được bao lâu nữa đây. Hazz, tới đâu thì hay tới đó vậy. Dù sao cũng chả ai bận tâm tới, như nào mà không được!- Nói rồi, Triệu Hoài ngã ra đất mà nằm, bất cần đời. Không ngừng nói lời tiêu cực, một thân ưu ám lan xa.

- Ngươi... Còn không mau uống thuốc, để như vậy mà coi được à?- Chứng kiến một màn trước mắt, Nhược Tuyết không biết phải làm gì hơn.

- Thì sao chứ? Có vấn đề gì à? Dù gì đi chăng nữa, đám người kia đều muốn lấy mạng của ta. Chi bằng, c·hết quách ở đây cho rồi còn tránh được đau khổ về sau. Cũng đâu có ai thương tiếc đâu mà sợ!- Triệu Hoài đưa mắt nhìn lên trời cao nhưng giọng điệu lại âm trầm hiếm thấy.

- Ngươi... Nếu ngươi đã nói như thế, ta bỏ mặt ngươi luôn!- Lời vừa dứt, Nhược Tuyết đã xoay người rời đi.

- Khụ khụ, hự hự, oẹ oẹ!- Thấy thế, Triệu Hoài liền ho lên từng cơn giữ dội. Bất chợt mà nôn ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt đất.

- Wa, ngươi làm đến cỡ này luôn à? Ta thật sự là phục ngươi sát đất mà!- DG bất chợt lên tiếng, mỉa mai cũng tính là không ít.

- Lỡ rồi thì chơi tới bến luôn, ta không tin là cô ta sẽ rời đi thật đấy. Đây gọi là hi sinh vì nghiệp lớn, ngươi không hiểu được đâu!- Hắn nằm vật vờ ra đấy, nhẹ cười nhưng đầy gian tà.

Quả đúng như Triệu Hoài dự đoán, không đến năm bước Nhược Tuyết đã quay người trở lại. Mắt thấy là dáng vẻ thê thảm của hắn ta, lòng xót thương cực độ. Ngay lập tức, đã dìu lấy hắn. Còn đâu vẻ mặt hờn dỗi ban nãy.

- Ngươi không sao chứ? Đây là bị gì thế? Đừng có mà dọa ta đấy!- Nhược Tuyết tâm tình lo lắng, ân cần hỏi han.

- Trăng sao gì chứ? Sắp c·hết rồi đây này! Mặc kệ ta đi, để ta c·hết ở đây cho rồi!- Triệu Hoài gạt tay đối phương ra, thều thào mà nói. Hắn cũng vì thế mà trụ không vững, ngã nhào ra đất. Đã thảm rồi, nay lại càng thảm hơn. Trông không khác gì một tên sắp c·hết cả, sức sống tựa hồ bằng không.

Chương 355: Thảm lại càng thảm hơn