Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 357: Gặp lại Cảnh Hoà, chuẩn bị cho một màn cuối
Triệu Hoài sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng gặp lại Cảnh Hoà. Đối phương giờ đây, đang cực lực đối chiến với hai con yêu ma. Mặc dù là bị vây đánh nhưng lại không chút yếu thế, cùng với kẻ địch so tài một phen. Hắn ta giờ đây, đã khác xưa rất nhiều.
Tay phải ra quyền, tay trái ra trảo Cảnh Hoà liền đẩy lùi hai yêu ma về sau. Thuận thế t·ấn c·ông, được đà lấn tới. Ngay lập tức, tung ra vô số nắm đấm hướng thẳng vào chúng. Đánh cho bọn nó không biết đường nào mà lần.
Cảnh Hoà càng đánh càng hăng, hai yêu ma vốn dĩ không phải là đối thủ của hắn ta. Chẳng mấy chốc, b·ị đ·ánh đến mức khó mà trở mình. Trong trận chiến này, hắn đã phát huy hết năng lực của bản thân. Nhưng cái cảm giác này, vẫn là thua xa khi mà trong tay là Toái nguyệt huyết đao.
Mạnh nhưng đối với Cảnh Hoà là vẫn chưa đủ, thứ hắn ta cần còn nhiều hơn như này nữa. Thứ sức mạnh khiến cho người khác tôn kính, nể phục. Đó mới là những gì mà hắn nhắm tới, mong muốn đạt được. Trả lại những tủi nhục mà trước đây bản thân đã chịu.
- Nhất trụ phá kình thiên!- Cảnh Hoà dồn lực, xuất ra một quyền.
Quyền này, trực tiếp xuyên qua cơ thể yêu ma trước mặt. Hắn ta xoay người, ra tiếp quyền nữa. Đem con yêu ma còn lại, một đòn kích sát. Khí tức, không chỉ mạnh mẽ mà còn đáng sợ không ít. Nhìn về t·hi t·hể của bọn nó, Cảnh Hoà ánh mắt sắc lạnh, dáng vẻ nghiêm túc không thôi.
- Wa, cái tên nhà ngươi xem ra cũng không tệ. Có tiến bộ rồi đó, cố gắng mà phát huy đi. Nhưng mà... Đừng có quên mất thứ bản thân cần nhất là gì!- Triệu Hoài bất ngờ xuất hiện, chậm rãi mà bước từng bước.
- Là người sao? Người sao lại b·ị t·hương nữa rồi?- Cảnh Hoà đưa mắt nhìn tới, thấy bộ dạng cà thọt của đối phương lại nghi hoặc không ít.
- Chỉ là chút thương nhỏ, không cần bận tâm. Đi thôi, chúng ta có chuyện cần phải làm nữa!- Triệu Hoài đáp lời, nhưng không kém phần gian tà.
- Vậy, tiếp theo chúng ta làm gì?- Cảnh Hoà hỏi tiếp, vẻ mặt còn là có chút ngơ ngác.
- Tất nhiên là đi thu hoạch thành quả rồi!- Triệu Hoài nhẹ cười, ánh mắt hướng về phía xa mà nhìn.
- Người... Không còn giận ta nữa sao?- Cảnh Hoà ấp úng mà nói, e ngại lộ rõ.
- Đều là người mình cả, chuyện không vui thì cứ cho qua đi, cần gì phải để trong lòng. Vả lại, ta là loại người nhỏ nhen đó sao?- Vừa đi, hai người bọn họ vừa nói.
- Người hình như là loại người như thế thì phải!
- Wa, không ngờ tới đấy, trông mắt ngươi, ta tệ đến thế cơ à?
Một bên khác, Gia Kiệt sau khi hay tin Triệu Hoài thương lại chồng thêm thương. Hắn ta lúc này, được phen đắc ý nhưng không vì đó mà tự đắc. Chỉ là trải qua những lần giao đấu trước đây, khiến cho hắn phải trở nên cẩn trọng hơn. Bằng không, bản thân có thể thua bất kì lúc nào.
- Tên Triệu Hoài đó, thật sự là bị cô làm cho b·ị t·hương?- Gia Kiệt đưa mắt nhìn sang Huỳnh Như đứng một bên, xác định lại một lần nữa.
- Đúng vậy, chỉ là... Vết thương mặc dù không lớn nhưng đủ để hắn ta trong thời gian ngắn, không thể nào phát huy hết năng lực của mình được!- Huỳnh Như đáp lời, mơ hồ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Dư âm vẫn đó, nhất thời khó mà quên cho được.
- Như thế là quá đủ rồi, đủ để ta đánh bại được hắn. Cái tên Triệu Hoài đó, sớm đã thương nặng trên người. Nay lại cộng thêm v·ết t·hương trên chân, e là hành động sẽ có chút bất tiện. Ta còn sợ hắn ta nữa sao?- Lời này nói ra, Gia Kiệt một thân uy thế hơn người.
- Cái tên đó, không dễ đối phó như ngươi nghĩ đâu. Mà nhìn ngươi kìa, cũng khá khẩm hơn hắn là bao. Tốt nhất, vẫn là nên cẩn thận hành động!- Ngay lập tức, Mỹ Duyên liền dội cho đối phương một gáo nước lạnh.
- Có cần phũ phàng thế không? Cho người ta một chút thể diện cũng không được à? Cô đấy, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hắn ta có gì, mà cô phải lo lắng đến thế?- Gia Kiệt nhìn về cô ta, buông lời bỡn cợt.
- Lần đầu giao đấu, ta đã cảm thấy hắn không bình thường rồi. Như vực sâu thăm thẳm, không sao nhìn rõ. Điều này, không phải là ai cũng có!- Mỹ Duyên nói tiếp, sắc mặt còn là có chút khó coi.
- Thì sao chứ? Với tình trạng hiện giờ, lẽ nào hắn ta còn biết thông thiên nữa à? Ta không tin, là lần này ta sẽ thua trong tay hắn ta nữa!- Gia Kiệt siết chặt nắm đấm, ảo cảnh một lần nữa xuất hiện trong đầu. Cái cảm giác khó chịu ấy, sớm đã in hằng trong kí ức. Hắn ta không muốn bản thân phải chịu đựng cái cảm giác đó thêm bất kì một lần nào nữa.
- Ngươi... Nếu đã quyết tâm như vậy, thế thì chúng ta đi thôi. Tranh thủ thời gian, triệt để đánh bại hắn ta!- Mắt thấy tình hình không ổn, Mỹ Duyên lựa lời mà nói, cố gắng an ủi tâm tình đối phương.
Ngay lập tức, ý chí của hắn ta đã được khơi dậy. Theo đó là hai người bọn họ trở lại cuộc thi săn lần này, một đường chém g·iết. Với quyết tâm đánh bại Triệu Hoài, là động lực cực kì to lớn để cả hai phấn đầu hết mình. Riêng Gia Kiệt, càng là muốn phục hận, trả lại tủi nhục đã chịu.
Trở lại với hai người Triệu Hoài bên này, sau một quảng đường dài cuối cùng cũng tới nơi cần tới. Gia Kiệt nhìn về xung quanh một lượt, địa hình nơi đây phải nói là cực kì dị thường. Trước mắt là cây cối um tùm, một màu ưu ám, ngột ngạt đến khó thở. Khung cảnh, lại mơ hồ có chút quen thuộc.
- Bụt, chúng ta đến đây làm gì thế?- Cảnh Hoà cất tiếng, dự cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
- Tất nhiên là giúp ngươi trưởng thành rồi. Bằng không, ta đâu cần sử dụng cách cực đoan này!- Triệu Hoài nhẹ cười mà đáp nhưng lại đáng sợ không thôi.
- Cực đoan? Làm gì mà cực đoan? Ngươi đây là, lấy việc công trả thù riêng à?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà được phen hoang mang.
- Nói gì thế, ta là loại người đó sao? Ngươi đấy, chỉ tổ nghĩ xấu cho ta!- Triệu Hoài bày ra dáng vẻ nghiêm chính, một thân liêm khiết, cố toả vẻ cho bằng được.
- Chứ người có tốt chỗ nào đâu mà đòi!- Cảnh Hoà trề môi chê bai, đổi lại là cái lườm c·hết người của đối phương.
- Không đùa với ngươi nữa, làm việc thôi. Thời gian gấp rút, tốc chiến tốc thắng. Ngôi vị đầu bảng đó, khó thoát khỏi tay ta!- Lời này nói ra, Triệu Hoài mười phần tự tin, theo đó là siết chặt lòng bàn tay.
- Mà làm cái gì mới được? Nói từ nãy cho tới giờ, ta vẫn chưa biết bản thân phải làm gì?- Cảnh Hoà chỉ với vài câu nói, đã phá tan đi bầu không khí uy thế đó.
- Cái tên này, để ta làm màu một chút thì c·hết à? Chọt cái mỏ vào làm gì không biết nữa? Bảo sao, theo ta bấy lâu nay mà khá lên không nổi!- Triệu Hoài thở dài một hơi, lộ ra vẻ mặt ngao ngán.
- Nơi đây, chính là nơi mà đêm qua ta dẫn ngươi tới đấy. Sao, không cảm thấy quen thuộc à? Nhưng đừng lo, rất nhanh thôi ngươi sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện!- Triệu Hoài nhấn nhá từng chữ, báo hiệu cho chuyện chẳng lành. Chỉ thấy, hắn ta nở ra nụ nham hiểm chưa từng có.
Cảnh Hoà giờ đây mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào tay chân mình đã bị trói chặt. Rể cây quấn quanh thân, chỉ là cử động nhỏ cũng là vô cùng khó khăn. Nói chi tới, thoát khỏi trói buộc. Điều này, khiến cho hắn ta nhất thời không biết phải làm sao.
- Bụt, đây là chuyện gì thế? Người sao lại...- Cảnh Hoà sửng sờ, khó mà nói rõ thành lời. Mọi chuyện xảy ra, phải nói là quá nhanh quá nguy hiểm.