Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 36: Người cá

Chương 36: Người cá


Mọi người lúc này, đều hành động một cách cực kì cẩn thận. Chỉ cần mắc sai lầm, xem như tất cả đều chôn thân tại đây. Không ai dám phát ra tiếng động lớn, từ từ mà di chuyển ngược về sau.

Thủy Nguyệt Quái chỉ xuất hiện vào ban đêm, nên thị giác của bọn chúng có phần hơi kém. Nhưng đổi lại, thính giác vô cùng nhạy bén, âm thanh trong vòng bán kính 1km đều có thể nghe thấy.

Đoàn người giờ đây, đã đến một chỗ khá là an toàn. Lúc này, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ai nấy đều bị dọa cũng tính là không ít. Bọn họ liền tìm phương pháp đối phó, tất nhiên vẫn là phải nhỏ tiếng.

- Chúng ta, hay là dùng lửa đốt chúng?

- Chất nhầy trong cơ thể chúng, kháng lửa không ít. Cách đó không được, hay là nhân cơ hội chúng ngủ say, tiêu diệt từng con?

- Không được, số lượng quá đông. Chưa tiêu diệt hết thì chúng đã tỉnh lại rồi. Còn ai có ý kiến khác không?

- Ốp ốp ọp!

- Tiếng của ai mà kì vậy?- Mọi người theo âm thanh mà nhìn tới, thì bất ngờ nhìn thấy một con Thủy Nguyệt Quái.

- Ốp Ốp Ọp!- Bọn họ chưa kịp phản ứng, nó đã không ngừng kêu lên, âm thanh đó cứ thế mà vang vọng khắp hang động.

Chớp mắt hàng trăm con Thủy Nguyệt Quái đều đã b·ị đ·ánh thức, tất cả xông ra theo bản năng. Con nào con nấy, đều dữ tợn không thôi. Không cần nhiều lời, hai bên liền diễn ra giao tranh với nhau.

Mở đầu là Bích Nhi tay cầm đại đao, từng đòn chém tới, mạnh mẽ t·ấn c·ông. Trong lúc đó, còn không quên đưa mắt quan sát lấy tình hình xung quanh một lượt. Điều mà cô ta chú ý hơn cả là Triệu Hoài đã biến mất từ bao giờ. Bây giờ, Bích Nhi mới yên tâm mà chiến đấu. Vì cô ta biết rằng, đối phương tự biết cách bảo vệ bản thân.

Bốn người kia, cũng nhanh chóng tham gia vào tác chiến. Ngô Dung xông lên, dựa vào ưu thế địa hình hẹp, xử lí từng con một. Song kiếm trong tay, không biết đã dính bao nhiêu máu của yêu thú.

Ba người còn lại, chặn đánh những con yêu thú phía sau. Tạo không gian trống cho người hai bọn họ hoạt động. Lúc này, khả năng tác chiến nhóm mới được phát huy đến mức tối đa.

Yêu thú cũng không kém, tập hợp lực lượng, dựa vào số đông mà đối phó bọn họ. Một tiếng kêu lớn phát ra, chúng nó như hoá điên, không ngừng lao lên, chẳng sợ hãi c·ái c·hết. Không gian đó, sớm đã được bao trùm bởi mùi máu tươi.

Triệu Hoài bên này, âm thầm lui bước về sau, thành công trở lại con đường xưa. Tại lối rẽ, hắn nhìn về lối đi còn lại. Không cần suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đi vào trong. Chỉ là không biết, lựa chọn này là tốt hay là xấu mà thôi.

- Bên kia là một bầy Thủy Nguyệt quái, bên đây nhất định là có đồ tốt!- Triệu Hoài tự tin tiến bước, khoé miệng thì nhếch lên nụ cười đầy bí ẩn.

- Tới bây giờ ta vẫn không hiểu, tại sao ngươi lại nghĩ rằng ở đây có đồ tốt?- DG vẫn là như cũ, thắc mắc không thôi.

- Ngươi cứ tin ở ta là được, ở đây nhất định là có đồ tốt!- Triệu Hoài tràn đầy tự tin mà đáp trả, phải nói là tự tin cực độ.

Theo đường mòn đi về phía trước, nơi đây có phần khô ráo hơn. Triệu Hoài vô tình bắt gặp hai con Thủy Nguyệt Quái đang nằm ngủ tại đây. Dường như ngủ rất say, không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra ở ngoài kia.

- Có yêu ma canh giữ, xem ra kho báu ngay phía trước rồi!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, vui sướng tột độ.

Triệu Hoài âm thành tiếp cận, hắn cẩn thận từng bước. Tránh phát ra âm thanh đánh thức bọn chúng, từ từ mà tiếp cận. Thành hay bại, đều chỉ cần một đòn là đủ. Tránh phát ra động tĩnh quá lớn, lại ảnh hưởng đến chuyện tốt của bản thân.

Khải giáp hoàn tất, tay cầm kim thương. Đến ngay trước mặt nó, miệng cười gian xảo. Lúc mà Thủy Nguyệt Quái mở mắt ra, cũng chính là lúc nó liền xa trần thế. Nghe được động tĩnh lạ, con còn lại liền thức giấc. Chưa kịp hành động đã bị hắn ta một thương xuyên tới, nó vậy mà lại né được.

Triệu Hoài dựa vào kĩ năng gia tốc, lập tức tiếp cận. Tung ra một đòn Cốt long trảo, trực tiếp đánh xuyên tim. Trước khi c·hết, nó muốn kêu lên nhưng chưa kịp phát ra âm thanh đã bị hắn ta đánh nát đầu.

- Muốn kêu gọi đồng bọn à, không dễ thế đâu!- Triệu Hoài thờ ơ mà nói, đôi phần lạnh lùng.

Đi lên phía trước không lâu, Triệu Hoài thấy được một hồ nước. Ở trên bờ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một con người. Điều này khiến cho hắn nhất thời có chút hoang mang, liền trở nên cảnh giác hơn.

Thoạt nhiên, một giọng hát trong trẻo bất ngờ vang lên, nhẹ nhàng nhưng không kém phần thư thái. Nó xóa tan đi những mệt mỏi thường ngày, khiến cho con người ta trầm mê không lối thoát. Triệu Hoài nghe theo âm thanh mà tới, cảnh tượng trước mắt mới thực sự làm hắn ta sửng sờ. Trong hồ nước ấy, vậy mà lại có thứ tồn tại trong truyền thuyết kia, người cá.

Mái tóc vàng óng ả, trải dài xuống eo bồng bềnh theo gió. Khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng người, đôi mắt to tròn không khác gì hai viên ngọc trai dưới đại dương sâu thẳm. Đôi môi gợi cảm, chiếc mũi cao xinh xắn. Làn da trắng tinh, mềm mại trong làn nước xanh. Thứ thu hút ánh nhìn của người khác nhất, vẫn là hai vỏ sò lớn được đặt trên người kia. Chiếc đuôi dài bóng bẩy, phản phất ánh sáng trong màn đêm tối tăm. Dáng vẻ xinh đẹp này, đúng là mê hoặc người khác không thôi.

Triệu Hoài mê mẩn âm thanh, không tự chủ mà tiến tới. Vẻ xinh đẹp này thật đủ cuốn hút người khác, một ánh nhìn say đắm. Hắn từ từ lại gần, giờ phút này, thần trí gần như bị mê hoặc.

Hai người đối diện, ánh mắt ta chạm nhau. Đối phương không nói lời nào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, không gian im lặng bao trùm lấy tất cả. Triệu Hoài bất giác mà nhắm nghiền đôi mắt, tận hưởng cái cảm bay bổng hiện giờ.

Ngay khi cả hai hành động đến bước tiếp theo, Triệu Hoài đã ra tay trước. Một màu đỏ tươi, bắt đầu hòa vào dòng nước lạnh. Một thương của hắn, trực tiếp xuyên qua người đối phương, trước khi cô ta kịp thời kéo hắn xuống nước.

Lúc này, nó mới lộ ra vẻ xấu xí của bản thân. Một làn da nhăn nheo, một khuôn mặt gớm riết, xấu xí đến mức cùng cực. Nếu so với lúc nãy là tận cùng mây xanh, thì bây giờ không khác gì dưới đáy sâu thẳm đại dương.

- Wa, cái gọi là người cá này, cũng khiến ta thất vọng quá đấy. Đúng là làm hỏng hết cái gọi là hình tượng mà!- Triệu Hoài giờ đây, đôi phần buồn bã. Cũng phải thôi, khó khăn lắm mới gặp được người cá, không ngờ dáng vẻ của nó, lại xấu xí đến vậy.

- Đây đâu phải người cá, đó là Thủy Âm Quái. Xem ra là cộng sinh với Thủy Nguyệt Quái, nên mới tồn tại ở đây. Loài này dựa vào âm thanh để mê hoặc con mồi, sau đó nhân lúc chúng không để ý mà ra tay g·iết hại!- DG bất ngờ lên tiếng, tận tình giải thích.

- Ôi mẹ ơi, hình tượng người cá trong lòng ta, trực tiếp sụp đổ rồi!- Nói rồi, hắn tiến từng bước nặng nề mà đi về phía trước.

Một lúc lâu sau, Triệu Hoài mới tới được tận cùng của hang động. Tại đây, không biết vì sao lại xuất hiện một nhà giam đơn sơ. Trong bóng tối, hắn ta mơ hồ thấy được hình ảnh người cá lúc ban nãy.

- Wa, cái đám yêu thú này, quả thật là biết chơi mà. Ở đây vậy mà lại xuất hiện người cá nữa, để ta mần thịt nó vậy!- Triệu Hoài nở ra nụ cười tà ác, tính người mất dần.

- Ai đấy? Ngươi đừng hòng tới đây!- Một âm thanh trong trẻo bất ngờ phát ra từ trong bóng tối kia.

- Cái thứ này còn biết nói chuyện nữa kìa!- Triệu Hoài nhíu mày, một mặt ngạc nhiên.

- Triệu Hoài, ta không cảm nhận được đều bất thường, xem ra đó là hình thái thật sự của cô ta!- DG thoạt nhiên lên tiếng, khẳng khái mà nói.

- Gì? Người nói thật không? Đó thật sự là người cá!- Nghe được lời đó, Triệu Hoài mười phần kinh ngạc.

- Ta không biết có phải là người cá hay không? Muốn biết thì phải tự xem bản thân ngươi rồi!- DG đáp lời.

( Cái tên này, lại tự lẩm bẩm một mình. Xem ra là có vấn đề về thần kinh đây mà, tốt nhất không nên chọc lấy hắn!) Người cá nghĩ thầm, liền một hơi im lặng.

Triệu Hoài một thương, liền đem nhà tù kia đánh tan. Trực tiếp bước tới phía trước quan sát, dù sao đây cũng là lần đầu nhìn thấy người cá. Không quan sát kĩ một chút, thật là có lỗi với bản thân.

Chương 36: Người cá