Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 367: 5 con yêu ma cấp 4
Sau khi nghe tin bảo kiếm đã lọt vào tay Triệu Hoài, Mạc Hảo lập tức thay đổi thái độ. Từ tức giận liền chuyển sang trạng thái mềm mỏng. Thêm vào đó, là từng lời khuyên can của Thị. Hiện tại, chỉ đành nhẹ nhàng mà nói chuyện với hắn. Ai bảo, hai người bọn họ đang ở thế yếu.
- Khụ khụ, được rồi. Ngươi bây giờ có phải là nên trả lại thanh bảo kiếm cho Thị. Đó dù sao cũng là đồ của bọn ta, ngươi bỏ túi như thế hình như không hợp lí cho lắm thì phải?- Mạc Hảo cất tiếng, chìa bàn tay ra mà ngoắc.
- Gì? Trả lại cái gì cơ? Đồ trong tay qua là của qua, nào có lí phải trả lại. Cô xem ra còn khờ hơn cô ta nữa!- Triệu Hoài lấy tay che miệng, cười lớn thành tiếng.
- Ngươi... Ngươi như này cũng quá là vô lại rồi. Đó rõ ràng là đồ của bọn ta, sao ngươi lại c·ướp trắng trợn đến như vậy?- Mạc Hảo hai mắt mở to, được phen ngơ ngác.
- Đây xem như bài học dành cho hai người các cô vậy. Đó là, lòng người hiểm ác, nhất định phải đề phòng. Bằng không, bản thân chịu thiệt lúc nào không hay. Hiểu chưa hả?- Triệu Hoài nghiêm giọng, nói lời giáo huấn.
- Ngươi làm như vậy không sợ gặp phải báo ứng sao? Cái đức hạnh này, cũng quá là đáng ghét đi!- Mạc Hảo nói tiếp, mười phần tức giận.
- Sao? Đánh các cô đánh cũng không lại ta, nói các cô càng là nói không lại ta. Báo ứng mà cô nói, chừng nào mới có. Ta thật sự chờ xem, cái gọi là báo ứng đó sẽ ra sao đây này!- Triệu Hoài đáp lời, đắc ý không thôi. Hắn nói đến độ, đối phương cứng luôn cả miệng. Liếc nhìn một cái, nhẹ cười nham hiểm. Đã đủ dọa cho bọn họ, lui bước về sau.
Đối diện là một tên vô lại đến cùng cực này, hai cô gái mới vừa trải đời như bọn họ thật sự là đối phó không nổi. Mặc dù lời mà đối phương nói, đều không ra gì nhưng lại chứa hàm ý. Chỉ là bọn họ hiện tại, chưa hiểu rõ mà thôi.
- Không nói với các cô nữa, ta phải đi đây. Nơi này không thích hợp với hai cô đâu, về nhà mà chơi đi. Nói không chừng, có yêu ma xông ra nhai đầu cô với cô ta bây giờ luôn thì sao!- Trước khi rời đi, Triệu Hoài còn không quên trêu đùa bọn họ một chút.
- Cái đồ mắc dịch nhà ngươi, dám trù ẻo bọn ta. Khốn kiếp, ngươi mới bị yêu ma nhai đầu ấy!- Thị lớn tiếng mà nói vọng theo, trút ra cơn giận trong lòng.
- Hả? Cô nói cái gì cơ, ta nghe không rõ. Cô nói rõ lại ta nghe xem!- Ngay lập tức, Triệu Hoài nhanh như chớp mà xuất hiện trước mặt cô ta. Một màn này, phải nói là cực kì dọa người.
- Ta... Ta nói... Là ngươi đi đường nhớ chú ý sức khỏe, bảo trọng thân thể. Bị thương thành ra thế kia rồi, không c·hết thì uổng lắm!- Thị nào đâu có ngờ đến, đối phương sẽ quay trở lại. Thực lực của hắn là vẫn còn đó, cô ta nào dám đắc tội, chỉ đành mỉa mai một chút vậy.
- Thế nhân hiểm ác, lòng người đáng sợ. Hai cô cứ như vậy hoài, sớm muộn cũng gặp chuyện. Tiện đây nói cho các cô biết, ta thù dai lắm đấy. Tốt nhất, đừng nên chọc vào ta. Bằng không, chậc...- Triệu Hoài đưa ánh mắt nhìn về phía xa, theo đó là một cây lớn đổ xuống.- Các cô cũng thấy rồi đó, liệu hồn vào!
- Cái gì thế kia, tại sao hắn ta lại làm được? Bằng cách nào?-Chứng kiến một màn này, hai người bọn họ ngơ như con nai tơ vậy. Thật ra, cây đó là Cảnh Hoà làm đổ, Triệu Hoài chỉ việc làm màu thôi.
- Đi thật đây! Cô đấy, đừng có mà ham chơi nữa. Ít nhất, cũng phải kiếm chỗ an toàn mà chơi. Đừng đến nơi nguy hiểm như thế này nữa!- Triệu Hoài vỗ lên vai Mạc Hảo vài cái, nói lời khuyên can. Sau đó, xoay người chậm rãi mà bước từng bước.
- Xì, ngươi nghĩ ngươi là ai, ta tại sao lại phải nghe lời ngươi? Ta cứ thích chơi đấy, ngươi làm gì ta? Cái đồ thối tha khốn kiếp kia!- Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Mạc Hảo nhỏ giọng mà nói nhưng không quên làm mặt xấu sau lưng hắn ta.
- Tiểu thư, mặc dù tên đó đáng ghét thật nhưng lời mà hắn ta nói, không phải là không có lí. Hay là chúng ta, trở về đi!- Thị một bên cũng góp lời khuyên can, nhưng bất thành.
- Ta chơi còn chưa đủ, trở về cái gì chứ. Vả lại, ta còn chưa t·rừng t·rị cái tên đáng ghét đó, sao mà về cho được? Nhất định phải báo thù, lẽ nào em không muốn sao?- Mạc Hảo đây là đang dụ dỗ đối phương đi vào con đường không lối thoát.
- Cái này, không phải là em không muốn nhưng mà...- Trong giây lát, Thị đã rơi vào phân vân.
- Không nhưng nhị gì cả, đi thôi. Phải cho tên đó biết, thế nào là sức mạnh của hoàng gia. Không thì, hắn sẽ khinh thường chúng ta mất!- Mạc Hảo nói tiếp, vẻ mặt tự tin không ít.
Thế là, mặc cho đối phương có phản đối ra sao. Cô ta cũng nhất quyết theo ý mình, lén lút mà theo dõi Triệu Hoài. Chờ đợi thời cơ thích hợp, ra tay trả thù. Thị thấy vậy, không biết phải làm gì hơn. Cản thì cản không nổi, nói thì nói không nghe. Đành nối đuôi theo sau, tránh cho trường hợp bất trắc xảy ra.
- Tiểu thư à, người đây là đang đùa với lửa đấy. C·hết người như chơi, ta khổ quá mà!- Thị nói thầm trong miệng, than thân trách phận, nào đâu dám lớn tiếng thành lời.
Triệu Hoài bên này, sớm đã phát hiện ra hành động bất thường của hai người bọn họ. Hắn ta lại không trực tiếp vạch trần mà là dẫn dắt cả hai đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược. Khiến cho bọn họ, nhất thời có chút hoang mang.
- Cái tên khốn đó làm gì thế? Cứ đi vòng vòng hoài như này, không cảm thấy mệt sao?- Mạc Hảo cất tiếng, cả người rệu rã, gần như kiệt sức.
- Tiểu thư hay là chúng ta về đi, ta cảm thấy không ổn lắm đâu. Đây rõ ràng là hắn ta đang chơi chúng ta mà!- Thị giờ đây, toàn là thở hơi lên.
- Tên đó làm sao mà phát giác ra chúng ta được? Yên tâm đi, có lẽ là hắn ta đang tìm kiếm thứ gì thôi!- Mạc Hảo đáp lời, vẫn là tự tin như cũ.
- Hazz, khuyên mà không nghe, đây là các ngươi chọn đấy. Đừng có mà trách ta ác!- Triệu Hoài nhẹ cười nhưng lại tràn đầy nham hiểm.
Theo đó, bọn họ chỉ chớp mắt một cái, hắn ta đã hoàn toàn biến mất. Điều này, cả hai như thể không tin vào mắt mình. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đổi bất ngờ. Phải dụi mắt mấy lần, mới tin đó là sự thật.
- Người đâu? Hắn ta đâu rồi? Chuyện gì vậy?- Mạc Hảo đứng phắt dậy, lớn tiếng mà nói, ngỡ ngàng không thôi.
- Hắn... Hình như là biến mất rồi! Chuyện này, làm sao có thể?- Thị một bên, ngơ ngác cũng không kém.
Bọn họ ngay lập tức đi đến nơi mà Triệu Hoài biến mất, quan sát một lượt. Nhưng đổi lại, là không một chút manh mối. Cả hai trông nhất thời, khó mà hiểu rõ tình hình. Người thì không có nhưng yêu ma thì không biết từ đâu lại bất ngờ xuất hiện.
- Quái lạ, tên đó lẽ nào biết độn thổ sao? Hay là phi thiên?- Mạc Hảo rơi vào suy tư, nào đâu có biết nguy hiểm đang cận kề.
- Tiểu thư... Tiểu thư, không... Không xong rồi...- Nhìn về xung quanh, Thị run giọng mà nói.
Bao vây bọn họ là hơn năm con yêu ma cấp 4, một màn này phải nói là cực kì dọa người. Một hai con Thị còn miễn cưỡng đối phó. Đằng này, số lượng lại nhiều đến như vậy. Đánh, là việc không thể nào rồi. Chỉ có chạy, mai ra mới có con đường sống.
- Chuyện gì thế? Em không thấy ta đang suy nghĩ sao? Đừng làm phiền ta nữa!- Mạc Hảo xua xua tay, không chút bận tâm.
- Người đừng có nghĩ nữa, còn nghĩ là chúng ta tiêu thật đấy. Nhìn kìa!- Thị lay người, cố kêu đối phương cho bằng được.