Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 369: Cái giá của việc làm màu

Chương 369: Cái giá của việc làm màu


Mắt thấy, Cảnh Hoà chỉ với vài đường cơ bản đã có thể giải quyết một con yêu ma cấp 4. Mạc Hảo càng là gia tăng hảo cảm với đối phương, trái tim của thiếu nữ đã bắt đầu dao động. Hắn bên này, vẫn là điềm nhiên chiến đấu. Nào đâu có biết, bản thân đã rơi vào tầm ngắm của ai kia.

- Học viện Long Cơ sao? Xem ra không tệ, rất được là đằng khác!- Mạc Hảo ánh mắt chăm chú, nói lời tán dương.

Với Toái nguyệt huyết đao trong tay, Cảnh Hoà một đường chém g·iết. Khí thế hiên ngang, vung đao ra đòn, không thể xem thường. Nhẹ nhàng mà giải quyết từng con một, không chút khó khăn. Còn đâu dáng vẻ ngày xưa, yếu đuối đến bạc nhược.

Chẳng mấy chốc, ba trong năm con yêu ma đ·ã c·hết dưới lưỡi đao của hắn ta. Đưa mắt nhìn tới, hai con còn lại. Ánh mắt ấy sắc bén như dao, khiến cho bọn nó run sợ không thôi. Từng bước chậm rãi tiến tới, càng là làm cho khung cảnh rơi vào trầm lắng đến lạ thường.

- Hôm nay gặp phải ta, đó là xui xẻo của các ngươi. C·hết trong tay ta, đó là vinh hạnh của các ngươi. Xem như đời này, sống không uổng công!- Cảnh Hoà lạnh giọng mà nói, mười phần nghiêm nghị.

Lời vừa dứt, hắn cũng theo đó mà t·ấn c·ông. Dồn lực mà chém ra một đao, như trời giông giáng sấm. Uy lực kinh thiên, chém yêu ma trước mặt thành đôi. Nhưng có điều, máu lại không thấy đâu. Tất nhiên, đã bị Toái nguyệt huyết đao hoàn toàn hấp thụ.

Chỉ còn lại một con yêu ma, đối với Cảnh Hoà, nó không khác gì thú săn chờ g·iết. Chỉ cần ra tay, tức khắc lấy mạng. Ngay lúc hắn ta muốn động thủ, Triệu Hoài lại xuất hiện. Đưa thương đánh chặn, đẩy lùi hắn ta về sau.

- Ngươi như thế là được rồi, dừng tay lại đi!- Triệu Hoài cất tiếng, nghiêm giọng mà nói.

- Sao lại dừng tay? Người đây là muốn làm gì?- Trước một màn này, Cảnh Hoà khó mà hiểu rõ ý đồ của đối phương.

- Nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, sắp thành bộ dạng gì rồi. Con này, để ta!- Lời vừa dứt, Triệu Hoài lập tức xoay người mà công kích lấy con yêu ma đang ngơ ngác kia. Hắn ta nhẹ cười, mười phần tự tin. Nhưng đâu biết rằng, bản thân sẽ vì chuyện này mà trả giá.

Sau khi nghe được lời đó, Cảnh Hoà mới nhận ra những bất thường mà bản thân đang gặp phải. Mặc dù đã có thể làm chủ được Toái nguyệt huyết đao nhưng cái cảm giác khát máu ấy vẫn luôn không ngừng xâm chiếm lấy tâm trí của hắn ta. Cũng mai là Triệu Hoài kịp thời nhắc nhở, mới tránh được sự cố không đáng có.

- Ngươi không sao chứ? Có b·ị t·hương ở đâu không?- Cảnh Hoà đang bần thần suy tư, bất chợt một âm thanh vang lên bên tai. Đưa mắt nhìn tới, hoá ra là Mạc Hảo. Không biết từ bao giờ, cô ta đã kề cận lấy bản thân.

- Không sao, chỉ là hơi mệt một chút!- Cảnh Hoà sau khi sử dụng Toái nguyệt huyết đao, cơ thể mất sức cũng là điều hiển nhiên.

- Còn nói không sao, mặt ngươi tái nhợt đi rồi kìa, xanh xao ghê luôn ấy. Nào, mau uống thì thứ này vào đi. Rất nhanh, ngươi sẽ hồi phục thôi!- Mạc Hảo từ trong người lấy ra một viên thuốc nhỏ nhỏ xinh xinh, tận tâm mà đưa cho đối phương.

- Đây là thứ gì thế, cô lại đưa cho ta uống? Sao nhìn nó, không có chút nào giống với lời mà cô nói vậy? Đây, càng là giống kẹo hơn là thuốc!- Nhìn về vật trên tay, Cảnh Hoà đôi phần nghi ngờ.

- Đây là...- Mạc Hảo chưa kịp nói hết, biến cố đã xảy ra.

Triệu Hoài bị yêu ma đánh văng, lao như tên bắn. Trúng ngay hai người bọn họ, thế là cả ba cùng nhau ngã nhào. Riêng về phần hắn ta, lăn thêm vài vòng nữa mới chịu dừng lại. Trông thảm thương vô cùng. Đây là cái giá phải trả, khi mà làm màu không đúng nơi đúng chỗ.

- Aaa, mẹ kiếp, khụ khụ, c·hết mất!- Triệu Hoài rên rỉ từng tiếng, đau đớn không thôi.

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Là người à? Người làm sao thế? Người đánh không lại nó sao?- Cảnh Hoà lom khom đứng dậy, không khỏi bàng hoàng.

- Ta quên là bản thân b·ị t·hương chưa lành, khụ khụ. Bất cẩn mà dính phải một đòn của nó, đau c·hết đi được. Ta đánh không lại rồi, ngươi giải quyết nó đi!- Triệu Hoài nằm đó, ngước mặt nhìn trời mà nói. Sâu trong suy tư, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

- Nhưng mà lúc nãy... Ngươi không phải đã nói...- Cảnh Hoà ấp úng, chần chừ không quyết.

- Bây giờ giống với lúc nãy sao? Ngươi hiện tại, đã nhận ra vấn đề của mình rồi. Không khắc phục được, thật là mất mặt ta quá đi mất. Lên đi, phải vượt qua nỗi sợ trong lòng mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Ta tin ngươi làm được!- Triệu Hoài ngồi dậy, chìa ra ngón tay cái, nói lời khích lệ.

Sau khi nghe được lời đó, Cảnh Hoà như là được tiếp thêm sức mạnh vậy. Một lần nữa, tay cầm chặt Toái nguyệt huyết đao, thực lực tăng mạnh. So với Chiến giả cấp 4 bình thường mà nói, chỉ có hơn chứ không kém.

Hắn ta nhanh như chớp, đã xuất hiện ngay trước mặt yêu ma. Không cho nó có cơ hội phản ứng, tức thì ra đòn. Đao ấy, không chỉ mạnh mà còn nhanh. Nhanh đến mức khó mà nhìn rõ, đầu của yêu ma đã rơi xuống đất lúc nào lại không hay.

Cảnh Hoà tiếp đất, cũng là lúc xác của yêu ma đổ gầm xuống. Khói bụi mịt mù, hắn hiên ngang đứng đó. Tận hưởng dư vị còn sót lại, cái cảm giác này quả thật là rất tuyệt. Cho đến khi một âm thanh kêu cứu vang lên, hắn ta mới định thần lại.

- Aaa, cứu với, cứu ta với!- Mạc Hảo hét lớn, với pha v·a c·hạm vừa nãy. Cô ta giờ đây, đang vùng vẫy kịch liệt trong bụi cây gần đó. Đầu cắm xuống đất, chân chỉa lên trời, kẹt cứng cả người. Vốn dĩ là muốn tự mình thoát khỏi, nhưng không tài nào làm được. Bất lực mới đành kêu cứu.

- Tiểu thư, người không sao chứ? Người mà có mệnh gì, em c·hết mất!- Ngay lập tức, Thị đã ra tay tương cứu.

Sau một hồi vất vả, cuối cùng Mạc Hảo cũng thoái khỏi nơi đó. Mặc dù không quá lâu nhưng đủ để cô ta trở nên thảm hại hơn. Quần áo bị sướt hết, không có chỗ nào là nguyên vẹn. Tóc tai bù xù, so với Triệu Hoài mà nói, là thê lương hơn gấp bội phần.

- Hu a hu a!- Mạc Hảo tựa vào lòng Thị mà khóc lớn, nước mắt phải nói là giàn dụa. Cô ta từ trước đến nay, chưa từng phải trải qua loại chuyện nào mất mặt như này.

- Aaa, ngoan nào ngoan nào, không khóc nữa nè!- Thấy thế, Thị đành ra sức mà vỗ về.

- Wa, còn có một màn này nữa à? Khuyên mà không nghe, giờ đã sáng mắt ra chưa? Có còn muốn chơi nữa hay không hả?- Triệu Hoài nhìn về bọn họ, buông lời mỉa mai.

- Nếu không phải là ngươi lấy đi bảo kiếm của ta, ta cần gì phải chật vật mà đối phó bọn chúng. Tiểu thư nhà ta, cũng không ra nông nổi này. Đều là tại ngươi đấy, đồ khốn!- Thị lớn tiếng mà đáp, không chút kém cạnh.

- Xì, ta mới chỉ là c·ướp đồ thôi. Gặp người khác, bọn họ không chỉ c·ướp đồ thôi đâu, còn c·ướp sắc nữa kìa. Đến lúc đó, ta xem các ngươi làm sao mà sống! Hừ hừ hừ!- Triệu Hoài nói lời gian ác, miệng cười khinh bỉ.

- Ngươi... Ngươi, cái đồ khốn nạn này. Ta liều với ngươi luôn!- Nói rồi, Thị đẩy Mạc Hảo trong lòng qua một bên. Tiến thẳng đến hắn ta, quyết làm ra ngô ra khoai.

Mạc Hảo xém tí thì ngã nhào ra đất, cũng mai là Cảnh Hoà kịp thời đỡ lấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trông chốc lát liền trở nên ngượng ngùng. Thời gian tựa hồ như ngừng trôi, trái tim ta bất giác mà đập loạn nhịp.

- Cô không sao chứ? Có b·ị t·hương ở đâu không hả?- Cảnh Hoà mở lời, giọng nói nhẹ nhàng đến lạ nhưng lại tràn đầy ấm áp.

- Không... Không sao!- Mạc Hảo vội xoay mặt sang hướng khác, tránh ánh mắt của hắn ta, ngượng ngùng đến c·hết mất.

Chương 369: Cái giá của việc làm màu