Chương 377: Cá cược giữa hai bên, dần đi đến hồi kết
Mắt thấy là bóng dáng hai người bọn họ dần xa, Triệu Hoài lại nhẹ cười nham hiểm. Chứng kiến một màn này, Cảnh Hoà một bên không khỏi khó hiểu. Không ít thì nhiều, hắn ta cũng quá là rõ tính cách của đối phương. Không có lợi lộc sẽ không làm nay lại hành sự như vậy, đúng là mờ ám mà.
- Bụt, rốt cuộc là người có mục đích gì? Tại sao lại ra tay giúp đỡ bọn họ vậy?- Cảnh Hoà cất tiếng, làm rõ nghi hoặc của bản thân.
- Giúp họ, chính là để họ mang ơn trong lòng. Tức khắc, sẽ có lúc dùng đến. Nó cũng là một trong những yếu tố, giúp ngươi giành lấy hạng nhất đấy!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, nhưng lại sặc mùi toan tính.
- Hình như là... Viên thuốc hồi nãy quen quen thì phải? Ta đã gặp ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra!- Cảnh Hoà đưa tay sờ cằm, bất giác mà nhíu mày.
- Chính là viên thuốc mà cái con nhỏ kia đưa cho ngươi đó. Ngươi quên rồi sao?- Triệu Hoài đáp lời, thản nhiên như thường.
- Ủa, sao người lại có được thứ đó?- Nghe được lời ấy, Cảnh Hoà liền được phen hoang mang.
- Tất nhiên là nhặt được rồi, nhân lúc hỗn loạn ban nãy ta tiện tay bỏ túi luôn. Dù sao cũng là của thiên trả địa, ta nào đâu có mất mát gì!- Triệu Hoài nhẹ cười nhưng đầy tinh quái.
- Thứ k·hông r·õ n·guồn g·ốc như thế mà người cũng đưa cho người khác uống được sao? C·hết người như chơi đấy!- Cảnh Hoà nhìn về đối phương, ánh mắt ấy nghi ngờ nhân sinh không ít.
- Xì, cũng đâu phải ngươi uống đâu mà sợ. Cùng lắm, là hai người chúng ta chia nhau ra mà chạy, quái gì đâu mà lo!- Triệu Hoài bước từng bước chậm, vừa nói vừa đi.
- Wa, người nói như thế mà nghe được à? Phía sau đối phương ít nhiều gì cũng có hậu thuẫn, làm như vậy, khác gì chúng ta tự mình tìm c·hết!- Cảnh Hoà nói tiếp, cằn nhằn không thôi.
- Ồ wao, từ lúc nào ngươi lại dạy ta cách làm việc thế? Đủ lông đủ cánh rồi à?- Triệu Hoài ngửa mặt nhìn đời, một thân cao ngạo.
- Không phải! Chỉ là ta lo cho người thôi, lỡ như bị báo thù thì sao? Dựa vào thực lực của chúng ta hiện tại, làm sao mà đấu lại các thế lực đó?- Lời này nói ra, Cảnh Hoà còn là có chút lo lắng.
- Ta mà cần ngươi phải lo nữa à? Bất quá thì trốn, cần gì phải sợ. Cái gọi là thế lực đó, trong mắt ta chẳng là cái thá gì cả. Ta mà điên lên, ta đấm luôn chứ sợ gì!- Lời vừa dứt, Triệu Hoài liền nở ra nụ cười man rợ, khiến cho ai nghe thấy cũng đều sởn gai ốc.
- Điên rồi, người điên rồi! Chẳng ai lại muốn gây sự với các gia tộc cả, dây tơ rể má trong đó phiền phức vô cùng. Không khéo, lại c·hết mất xác cũng không chừng. Chỉ có những điên hoặc những kẻ không biết sống c·hết là gì mới đối đầu với bọn họ. Người tốt nhất, đừng có mà nghĩ đến chuyện đó thì hơn!- Cảnh Hoà cực lực khuyên nhủ, sắc mặt kém đi thấy rõ. Xuất thân là danh gia vọng tộc, những chuyện trong đó hắn ta càng là hiểu rõ.
- Xì, ngươi đó chỉ biết lo xa, ta tự có chừng mực mà. Chỉ là đùa với ngươi một chút mà thôi, có cần phải như thế không?- Triệu Hoài nhẹ giọng, khoé miệng thì nhếch lên nụ cười hài lòng.
- Phù, người dọa ta c·hết mất! Nhưng mà với tích cách của người... Chuyện đó không phải là không thể. Hazz, thật thật giả giả, mệt c·hết đi được!- Cảnh Hoà mới thả lỏng tâm trạng nhưng sau đó lại cảm thấy bất thường, vẻ mặt khó tránh khỏi nhăn nhó.
- Thở dài cái gì chứ? Đó không phải là chuyện ngươi nên quan tâm đâu. Hiện tại, cần nhất vẫn là làm sao thắng vụ cá cược lần này. Ngươi đó, tập trung vào việc chính đi. Đừng có mà lơ là, đến lúc thua rồi thì có mà khóc lóc cũng vô ích!- Triệu Hoài nói lời nhắc nhở, còn tiện tay mà giáng cho đối phương một cú tát thẳng vào đầu, đau điếng cả người.
- Aaa, c·hết mất! Người ra tay, cũng ác quá đấy! Vậy tiếp theo, chúng ta cần phải làm gì?- Cảnh Hoà đưa tay ôm đầu, sắc mặt càng là khó coi. Nhưng không quên mục đích chính của bản thân, bằng mọi cách phải lấy hạng nhất về tay cho bằng được.
- Còn làm gì nữa, trở về thôi. Là thắng hay thua, tất cả đều đã định sẵn rồi. Chúng ta ấy mà, cứ thuận theo tự nhiên đi!- Tự nhiên mà Triệu Hoài nói, đều là do hắn ta tự tay sắp đặt. Bởi vì thứ mà hắn có thể tin vào, chỉ có chính bản thân mình mà thôi. Ngoài ra, tất cả đều là biến số không thể lường trước được.
- Vậy sao? Chỉ là ta cảm thấy... Ơ, người đợi ta với!- Cảnh Hoà rơi vào suy tư, đến khi ngước mắt nhìn lên, đối phương đã dần khuất bóng. Không nghĩ nhiều nữa, liền cấp tốc mà đuổi theo.
Thời gian thấm thoát thôi đưa, cuối cùng cũng đến cái khoảnh khắc phân định thắng thua giữa hai bên. Triệu Hoài giờ đây đang thong thả mà ngã lưng trên một chiếc ghế dài, thoải mái rung đùi. Còn về phần đối thủ, mãi lại chưa thấy đâu. Điều này, khiến cho hắn ta càng là được phen dương dương tự đắc.
Đám người của Học viện Ngự Quy nhìn về một màn này, ứa gan nhưng lại chẳng thể làm được gì. Ai nấy, ánh mắt cũng đều là hận ý. Dù sao những chuyện trước đây mà Triệu Hoài làm ra, trời đất bất dung. Bọn họ tức giận cũng là điều hiển nhiên.
- Cái tên khốn đó, đáng ghét quá đi mất. Thật sự là muốn xem, cái dáng vẻ thua thảm của hắn mà!
- Lừa chúng ta thì thôi đi, lại bày ra cái dáng vẻ khỉ gió đó mà trêu ngươi. Tức quá đi mất!
- Mong là Gia Kiệt thiên kiêu thắng, bằng không cơn giận trong lòng ta không sao vơi đi!
- Cái khốn đó, để ta dạy cho hắn ta một bài học mới được. Ta khô máu với hắn luôn!
- Thôi đi ông ơi, ông mà lên thì khác gì nộp mạng cho người ta. Thân thì ốm như que củi, hở tí là khô máu. Không biết, máu ở đâu mà để ngươi khô! Hazz, nghỉ khỏe đi ông thần, thần đằng này!
Triệu Hoài mặc kệ bọn họ nói gì thì nói, bản thân vẫn là thư thả mà hưởng thụ. Búng tay một cái, Cảnh Hoà một bên đã dâng nho tận miệng. Búng tay thêm cái nữa, nước cam ép liền được hai tay dâng lên. Trông không khác gì, vua chúa ngày xưa cả.
Đám người kia thấy vậy, tức đến nghiến răng nghiến lợi mà chẳng thể làm gì, chỉ đành tiếp tục mà mắng chửi cho bỏ tức. Nhưng như thế, nào đâu có ăn thua gì đến hắn. Rủa hắn còn không sợ nữa là, nói chi đến thứ mắng chửi tầm thường này.
- Không tệ, không tệ! Nhưng mà hai cái tên kia đâu rồi sao lại không thấy? Có biết giờ giấc hay không thế, lại để cho người ta đợi. Này, cũng quá là thiếu trách nhiệm đi! Học viện Ngự Quy, cũng chỉ đến thế là cùng!- Triệu Hoài cất tiếng, mỉa mai không ít. Đây là đang khiêu khích lấy đám người đối phương.
- Ngươi nói cái gì? Hừ, ngươi vui được thì vui đi. Đợi đến khi thiên kiêu của chúng ta xuất hiện, đến lúc đó xem ngươi có còn đắc ý được nữa không!- Một học viên Ngự Quy thấy vậy, liền lớn tiếng mà đáp trả.
- Ta lại sợ thiên kiêu của các ngươi quá cơ, s·ợ c·hết mất đi được! Sợ ta thắng rồi các ngươi khóc ấy, hu hu hu!- Triệu Hoài thuận thế liền đem bọn họ trêu đùa một phen, cái giọng điệu ấy phải nói là mười phần gợi đòn.
- Cái tên khốn... Ngươi...- Nghe được lời đó, đối phương thật là muốn dạy cho hắn một bài học. Ngặt nổi là đánh không lại, bằng không sớm đã ra tay rồi.