Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 378: Ngọc

Chương 378: Ngọc


Đang lúc Triệu Hoài hứng chí, hất mặt lên trời. Thì thoạt nhiên lại có thanh âm từ xa truyền tới, khiến cho sắc mặt của hắn ta lộ ra vẻ không vui. Đưa mắt nhìn đến, không ai xa lạ chính là Gia Kiệt cùng với Mỹ Duyên trở về.

- Hừ, nhìn bộ dạng của ngươi kìa, chưa đổ ông nghè đã đè hàng tổng rồi. Con ếch c·hết tại cái miệng đấy, e là ngươi cũng không khác là bao!- Gia Kiệt cất tiếng, mười phần mỉa mai.

- Là ngươi à? Đi lâu đến như vậy, ta còn tưởng ngươi c·hết mất xác ở đâu rồi cơ chứ? Hazz, còn biết đường về nữa này, xem ra là ta vui mừng quá sớm rồi!- Triệu Hoài thở dài một hơi nhưng ẩn trong đó là sự tự đắc không ít.

- Vậy là ta đã làm cho người thất vọng rồi sao? Lỗi ta, lỗi ta! Thật là, ngươi còn chưa thua cuộc nữa đã khiến cho ngươi thất vọng rồi. Đến khi thật sự thua cuộc, không biết ngươi sẽ ra sao đây!- Gia Kiệt đáp lời, đôi phần sắc sảo.

- Xem ngươi kìa, còn tự tin hơn cả ta. Ai thua ai, còn chưa biết đâu. Chỉ là, ta mà thua ngươi, ta đi đầu xuống đất cho ngươi coi!- Triệu Hoài lớn tiếng mà đáp, tự tin không thôi. Tay cầm ly nước cam, lắc đều từng nhịp, hớp nhẹ một ngụm. Cái dáng vẻ này, quá chi là gợi đòn.

- Đây là ngươi nói đấy nhé, đến lúc thua rồi đừng có mà nuốt lời!- Hai người bọn họ, lời qua tiếng lại với nhau chẳng ai chịu ai. Bầu không khí nơi đây, cũng vì họ mà trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ai nấy, cũng đều sặc mùi thuốc s·ú·n·g.

- E hèm, nói như thế là đủ rồi, đã đến lúc kiểm tra thành quả của hai bên. Phân định thắng thua, tìm ra ai mới thiên tài thực sự!- Thầy Mạnh cất tiếng, thanh âm vang trời, uy nghiêm trong từng hơi thở.

- Đúng vậy, là rồng hay rắn, là hổ hay mèo, tất cả sẽ rõ. Chỉ là ta thấy, bộ dáng của thằng nhãi đó không khác gì mấy kẻ sắp bị vả mặt cả. Thật là mong chờ quá đi!- Phúc Trọng một bên lên tiếng, từng lời đều là sự chế giễu.

- Vậy sao? Ta trước đây cũng giống như ngươi vậy, khinh thường cái thằng nhóc đó. Kết quả là chịu thiệt trong tay nó, tính ra cũng được mấy lần rồi. Vậy nên ở trên đời này, đừng bao giờ khinh thường người khác. Bằng không kết cục của ngươi, cũng không khác ta là mấy đâu!- Thầy Mạnh nhìn về đối phương, nói lời khuyên nhủ. Người từng trải, đúng là có khác.

- Đừng có ở đây nói xàm nữa, ngươi và cái thằng nhãi đó đều cùng một giuộc. Muốn lừa ta sao? Nằm mơ đi! Ngươi đấy, chuẩn bị thua cược đi là vừa!- Phúc Trọng lớn tiếng mà đáp, hoàn toàn không để lời đó vào tai.

- Khuyên mà không nghe thì thôi, đợi đó đi rồi biết! Nói như thế là đủ rồi, Triệu Hoài em xuống đây. Đã đến lúc, công bố kết quả rồi!- Thầy Mạnh nói tiếp, khoé miệng bất giác mà lộ ra nụ cười nham hiểm.

Lời vừa dứt, Triệu Hoài cũng theo đó mà thể hiện. Hắn ta nhảy lên thật cao rồi tiếp đất, nhẹ nhàng và đầy thanh tao. Ly nước cam trên tay, một giọt cũng đổ. Còn tiện thể mà đá long nheo với mấy người đối phương, làm màu bất chấp.

- Thằng nhóc nhà em còn chơi nữa, là b·ị đ·ánh thật đấy. Bọn họ ít nhiều gì cũng có Siêu Việt giả, thầy ngăn không nổi đâu!- Chứng kiến một màn này, thầy Mạnh nhỏ giọng mà nhắc nhở.

- Sợ gì chứ? Họ mà đánh em, em nằm xuống ăn vạ tại đây cho thầy coi. Đến lúc đó, chúng ta không cần thi cũng thắng!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, nhẹ cười khoái chí.

- Em đó, cái gì cũng nói cho được. Thôi được rồi, đừng đùa nữa, thành quả của em đâu? Mau giao ra đây, thầy còn tổng kết nữa!- Nhìn về học viên yêu dấu của mình, thầy Mạnh bất lực đến cùng cực. Dù nói gì đi nữa, cái thằng nhãi đó có nghe đâu.

- Cảnh Hoà, làm việc!- Triệu Hoài hét lớn một hơi, lớn đến nổi người điếc còn phải nghe thấy.

- Wa, hét gì mà ghê thế? Vả lại, thứ đồ đó không phải em nên giữ hay sao? Sao lại đưa cho người khác giữ hộ, lỡ như có chuyện gì thì sao?- Thầy Mạnh bịt chặt hai tai, sắc mặt còn là có chút khó coi.

- Thầy yên tâm đi, chỉ có em c·ướp c·ủa người ta thôi, chứ ai mà c·ướp được của em cái gì!- Triệu Hoài khoanh tay trước ngực, mặt thì hất ngược mà đáp.

- Ồ, thế à? Vậy Hoa Bạch Dương Tử trên tay em, làm sao mà mất thế? Có còn nhớ hay không? Ở đây mà khoác lác!- Thầy Mạnh lườm đối phương một cái, buông lời chế giễu.

- Sự cố thôi, có gì đâu mà to tác. Dăm ba cái bông hoa dại đó, em còn không để vào mắt nữa là!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, không chút bận tâm. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng hắn thật là không để tâm tới. Nào đâu biết rằng, hắn tính cả rồi.

- Xì, lại mõm! Em đấy, vẫn là chứng nào tật nấy. Sau này, nên tém tém lại một chút. Không thì, có ngày rước họa vào thân!- Thầy Mạnh nhẹ lắc đầu ngao ngán nhưng không quên nói lời nhắc nhở. Dù sao cái tính cách của đối phương, quả thật là rất gợi đòn.

- Tới đây tới đây! Vòng tay đây, mời thầy xem!- Cảnh Hoà bất thình lình xuất hiện, khiến cho hai người bọn họ được phen thót tim. Hai tay dâng lên, một chiếc vòng tay công nghệ cao tinh xảo.

- Wa, cái tên này, ngươi muốn hù ta c·hết à? Có tật giật mình, ngươi không biết sao?- Triệu Hoài đưa tay xoa ngực, sắc mặt kém đi thấy rõ.

- Hết đứa này rồi đến đứa khác, đúng là khiến cho cho người ta lo lắng không thôi mà. Hazz, ta có tuổi rồi đó mấy đứa, chơi kiểu này có ngày đau tim c·hết mất!- Lời này nói ra, thầy Mạnh toàn là thở hơi lên.

- Thầy còn nói người khác nữa à? Có mấy pha thầy hù em xém đứng tim kia kìa, cũng mai là em mạng cứng. Không thì sớm đã bị hù c·hết rồi!- Triệu Hoài nói tiếp, vẻ bàng hoàng là vẫn còn đó.

Bọn họ cùng nhau trò chuyện, nào đâu có quan tâm đến sự tồn tại của mấy người đối phương. Điều này, Phúc Trọng làm sao mà chịu cho thấu. Hắn sớm đã tức giận khôn nguôi, không phải vì giữ thể diện thì thật là muốn đánh cho đám người này một trận ra trò.

( Mấy cái tên này, h·iếp người quá đáng. Đây, rõ ràng là không đặt chúng ta vào mắt mà!) Phúc Trọng mắng thầm, hậm hực trong lòng.

- Các ngươi nói đủ chưa? Còn không mau làm việc chính. Ta không rảnh đâu mà ở đây nghe các ngươi xàm ngôn hoài đâu!- Phúc Trọng cất tiếng, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

- Gấp gì chứ? Ngươi muốn thua đi chăng nữa, cũng đâu cần đến thế? Vậy thì, nhìn đây!- Triệu Hoài hời hợt mà đáp nhưng không kém phần bỡn cợt.

Hắn ta cầm chiếc vòng đó trên tay, bấm nhẹ một cái số điểm của hai người bọn họ liền được hiện ra. Không nhiều, 145.088 điểm, bằng một phần ba số điểm người khác vất vả cả tháng nay mới có được. Ai nấy chứng kiến một màn này, đều được phen ngỡ ngàng. Tất nhiên, đây cũng chỉ là một phần, phần khác sớm đã bị Triệu Hoài bỏ vào túi riêng, cung cấp năng lượng cho DG rồi.

Phải biết, Ngọc của yêu ma cấp 1 là 1 điểm, cấp 2 là 10 điểm, cấp 3 là 100 điểm, cấp 4 là 1000 điểm, cấp 5 là 10000 điểm. Tùy theo độ tinh thuần mà sẽ có sự dao động nhất định. Năng lượng mà nó cung cấp, đều được thông qua đặc tính của Ngọc. Cùng với đó, là biểu thị sức mạnh của yêu ma từng loài.

- Cái này, cũng quá là phô trương đi. Sao trong thời gian một ngày, hắn lại có điểm số cao đến như vậy?- Đám người xung quanh, đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

- Này nói hắn ăn c·ướp c·ủa người khác ta còn tin, chứ dựa vào sức của hai người bọn họ lại có thể đạt được mức này. Cũng quá là biến thái đi!- Một người khác lên tiếng, hoài nghi không thôi.

Chương 378: Ngọc