Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 380: Thắng nhưng nguy hiểm còn ở phía sau
- Đó là chuyện của thầy, là thầy cược với bọn họ chứ không phải em. Em mệt rồi, không muốn quản nhiều chuyện nữa, thầy tự mình lo lấy đi!- Nói rồi, Gia Kiệt xoay người rời đi. Bóng lưng mờ ảo đó, nay đã chững chạc hơn.
- Cảnh Hoà, giữ lấy đi! Giành được hạng nhất đã khó, giữ lấy hạng nhất càng khó hơn. Ngươi đấy, cố gắng mà phát huy đi!- Triệu Hoài nói tiếp, sắc mặt lập tức nghiêm túc hơn hẳn.
- Hazz, đúng là người đẹp trai có khác, bị đố kỵ cũng là chuyện thường tình. Những việc như này, ta quá là quen rồi!- Triệu Hoài nhẹ cười, vẻ đắc ý đều hiện rõ trên khuôn mặt.
- Thôi được rồi, đừng nói nữa. Lần này chúng ta nhận thua, xem như trả lại nhân tình cho ngươi. Đây cũng xem như một bài học cho ta, sau này làm việc nhất định phải cẩn thận hơn!- Gia Kiệt bất chợt lên tiếng, một thân khí thế nghiêm trang.
- E hèm, ta biết là ta đẹp trai rồi, các ngươi đừng có nhìn ta bằng ánh mắt thèm khát như thế. Người ta cũng biết ngại đấy!- Triệu Hoài cất tiếng, còn biết giả bộ e thẹn nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vịt đen hay thiên nga, là con vật nào đi chăng nữa thì cũng đều có vị trí riêng của nó, đừng có mà ở đó khinh thường. Chưa chắc gì, thiên nga đã ngon hơn vịt đen đâu. Ngươi đấy, đúng là kém hiểu biết mà!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà đáp, mười phần sắc sảo. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ây dô, vậy thì ta chờ ngươi. Có điều, ta nghĩ không có cơ hội đó đâu!- Triệu Hoài nhẹ cười mà đáp nhưng đâu biết rằng, đang có ánh mắt c·hết người nhìn mình.
- Gia Kiệt, đây sao có thể? Em có biết em nhận thua, chuyện này sẽ như thế nào không hả? Còn vụ cá cược trước đó của chúng ta với họ thì sao?- Phúc Trọng sau khi nghe được lời đó, sắc mặt đã trở nên khó coi phần nào.
- Lời mà thằng nhóc này nói, nó không sai đâu. Hai em tốt nhất là đừng để thầy thất vọng, bằng không hậu quả hai em cũng biết rồi đấy. Ngày sau có thảnh thơi hay không thì phải xem nổ lực của ngày hôm nay. Không nói với hai em nữa, thầy còn có việc đi trước đây!- Thầy Mạnh bất chợt lên tiếng ở phía sau lưng cả hai, lời vừa dứt thì cũng theo cơn gió thổi mà đi. Nói không thấy hình, đi không thấy bóng. Một màn này, khiến cho hai người bọn họ nhất thời có chút hoang mang.
- Ngươi... Cái đồ khốn kia...
- Cái đồ khốn nạn nhà ngươi, làm cái trò gì thế? Không nhìn lại mình đi, còn dám nói ra lời đó. Ha ha, là vịt đen xấu xí lại cứ ngỡ mình là thiên nga, cười c·hết ta rồi!- Đối phương thấy thế, liền được phen cười lớn. Ai nấy cũng đều hả hê không ít nhưng đây cũng chỉ mới là màn khởi đầu, trò vui còn ở phía sau.
Chứng khiến một màn trước mắt, Phúc Trọng một bên đôi bàn tay bất giác đã siết thật chặt. Không ngờ, mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Thời gian cuộc thi săn lần này là không quá một tháng nữa. Không làm gì thì đồng nghĩa với việc hạng nhất nằm chắc trong tay họ. Mọi chuyện, nào đâu có thể như thế được.
- Vậy sao? Vậy mà ta cứ tưởng...
Chương 380: Thắng nhưng nguy hiểm còn ở phía sau
- Way, thua thì trung cược đi chứ? Sao lại bỏ đi thế kia? Định quỵt ta à? Đây là đang giở trò gì thế?- Tiếng Triệu Hoài hét lớn, thanh âm vang vọng khắp nơi.
( Wa, có lộn không vậy? Chỉ là dùng s·ú·n·g với độc thôi mà. Có cần cay nghiệt thế không? Cái đám người này, đây là muốn gây sự với ta sao? Thích thì anh đây chiều!) Khoé môi Triệu Hoài bất giác lộ ra nụ cười nham hiểm nhưng không kém phần gian tà. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Wa, còn có chuyện này nữa à? Sao giờ ngươi mới nhắc ta? Chậc, phiền phức rồi đây, đành tự mình ứng phó vậy!- Trong giây lát, sắc mặt của Triệu Hoài liền trở nên nhăn nhó.
- Ngươi...
- Lại là chờ xem nữa à? Thế thì ta đành chờ vậy, mong là nó không làm ta thất vọng!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, gợi đòn trong từng hơi thở. Hắn nói đến độ, đối phương chỉ có thể tức giận rời đi.
Đưa mắt nhìn tới, là đám người của Học viện Ngự Quy đang dùng ánh mắt c·hết người mà nhìn hắn ta. Đối với chuyện này, Triệu Hoài chẳng mải mai quan tâm tới. Dù sao những chuyện như này, hắn cũng quá là quen rồi. Dựa vào cái miệng là có thể bình thiên hạ, thì cần gì phải lo.
Triệu Hoài cùng với đám người của Học viện Ngự Quy, không ngừng đấu khẩu với nhau. Hai bên, chẳng ai chịu ai. Có điều là, trước cái miệng của hắn ta thì chúng sinh đều bình đẳng. Muốn cải thắng, việc này xem ra còn khó hơn vượt hai cấp mà đánh.
- Ngươi ta gì nữa? Chuyện này liên quan đến ngươi sao? Nói nhiều như thế làm gì? Xía vào chuyện của người khác, đây là cái đức hạnh gì đây? Hừ, ngu dốt mà lại cho là mình thông minh, phế thải!- Triệu Hoài đem đối phương, nói đến cứng cả họng.
- Tại sao người lại nói như vậy? Không phải cách biệt hiện giờ giữa hạng nhất và hạng hai lớn lắm sao?- Cảnh Hoà đưa tay gãi đầu, vẻ mặt không khỏi khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Gia Kiệt, hắn... Thực sự từ bỏ rồi sao? Chuyện này...- Mỹ Duyên trong giây lát, cũng khó mà hiểu rõ tình hình.
- Ngươi đừng có mà đắc ý quá sớm, chờ đó đi, chuyện của chúng ta còn chưa có kết thúc đâu. Kẻ cười đến sau cùng, là ta hay ngươi, cứ chờ mà xem!- Phúc Trọng lớn tiếng mà nói, tức giận xem ra là không ít.
- Hừ, ngươi thì biết cái gì chứ! Đây chỉ là giai đoạn mở màn thôi, một màn chạy nước rút phía sau mới là đáng sợ. Ngươi mà không khéo là bị bọn họ giành lấy hạng nhất như chơi. Chứ ngươi nghĩ, tại sao tên đó lại dễ dàng nhận thua đến vậy?- Triệu Hoài tiếp lời, tận tình giải thích.
- Tưởng là ngon ăn chứ gì? Không có chuyện đó đâu! Thay vì hồi xưa đối thủ chỉ có một, là kẻ nắm giữ hạng nhất. Thì bây giờ thay đổi một chút, ngoài ta ra tất cả đều là đối thủ của ngươi. Tập làm quen dần đi là vừa, đây chính là tình thế mà kẻ mạnh phải đối mặt!- Lời này nói ra, Triệu Hoài uy nghiêm đến lạ.
- Tài liệu đó, ta cũng chỉ mới tra ra mà thôi làm sao mà nhắc ngươi được? Vả lại, thù hận của họ đối với ngươi sớm đã không nhỏ rồi. Có chuyện này hay không thì nhất định cũng sẽ bắt bẻ ngươi. Làm gì mà bất ngờ thế?- DG nói tiếp, giọng điệu còn là đôi phần mỉa mai. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cầm lấy đi, hạng nhất thuộc về ngươi rồi. Nhưng rất nhanh thôi, ta sẽ đòi lại tất cả từ tay ngươi!- Gia Kiệt ném vòng chip cho đối phương, lời lẽ dứt khoát. Chớp mắt, bóng hình của hắn ta đã biến mất.
- Sao mặt lại đỏ như khỉ ăn ớt thế kia? Có chuyện gì khó nói sao? Hay là đau bụng không nói ra được? (Cay cú à, thì làm gì được ta? Khà khà!)- Thấy thế, Triệu Hoài nhịn không được mà buông lời trêu chọc. Trong lòng thì sớm đã nở hoa, vui sướng tột độ.
- Chuyện nhỏ ấy mà, làm quá lên không hà. Xem ta giải quyết này, đâu ra đấy đàng hoàng cho ngươi coi!- Triệu Hoài tự tin mà đáp, vẫn là cái bản mặt gợi đòn ấy.
- Ngươi mà đẹp trai cái quái gì, thần kinh thì có. Đừng có ở đó ảo tưởng nữa, giải quyết chuyện trước mắt thì hơn!- Ngay lập tức, DG đã dội cho hắn một gáo nước lạnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.