Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 383: Triệu Hoài, độc

Chương 383: Triệu Hoài, độc


Thật ra, trong lần tiếp xúc trước đó. Mặc dù không c·ướp được Hồ Nhã, nhưng đổi lại Triệu Hoài đã đâm lên tay Phúc Trọng ba cây kim châm. Không nhiều nhưng vẫn đủ, đủ để c·hất đ·ộc ngấm vào trong cơ thể đối phương. Khiến cho hắn ta, không thể phát huy hết năng lực của mình.

- Hừ, chỉ là chút thương nhỏ này, còn muốn làm khó được ta sao? Ngươi đây, là đang tự mình tìm c·hết đấy!- Phúc Trọng dùng khí, ép cho ba cây kim châm đó lập tức bắn ra ngoài.

- Đã nói với các ngươi bao lần rồi, đừng bao giờ khinh thường người khác. Bằng không, ngươi sẽ hối hận đấy!- Triệu Hoài đứng thẳng người, một thân khí thế ngời ngời.

- Tiếp chiêu!- Nhân lúc hắn ta không chú ý, người đồ đen đã ra tay đánh lén.

Mặc dù là có chút bất ngờ nhưng Triệu Hoài vẫn kịp thời ứng phó. Xoay người né tránh, nhưng chưa kịp định thần. Phúc Trọng đã xuất quyền đánh tới, uy lực kinh trời. Một quyền này, to như là con trâu vậy. Dính một phát là nằm luôn tại chỗ, không cần đánh đấm gì nữa.

Hết cách, Triệu Hoài chỉ đành bật người về sau mà né. Tránh được sát thương chí mạng nhưng trên người vẫn là nhiều thêm một v·ết t·hương. Phần hông truyền đến cơn đau dữ dội, sắc mặt hắn ta cũng vì thế mà trở nên khó coi. Đau hơn bò đá nữa.

- Mẹ kiếp, đau c·hết mất, này cũng quá là phạm vi đi. Đã né được rồi, vậy mà vẫn trúng!- Triệu Hoài, khí tức trên người cũng vì thế mà yếu đi phần nào.

- Nói nhiều như thế làm gì? Chịu c·hết đi!- Không để đối phương nghỉ dù chỉ là một giây, Phúc Trọng đã tiếp tục t·ấn c·ông.

Lời vừa dứt, vô số quyền khí đã đánh đến. Đem vị trí của Triệu Hoài, đánh nát đến nổi không thể nào nát hơn được nữa. Nơi đây, liền rơi vào khung cảnh khói lửa hoang tàn. Động tĩnh gây ra tất nhiên là không hề nhỏ, thu hút không ít người đến xem.

- Chuyện gì thế? Là ai đ·ốt p·háo hoa à?- Một người trong đám đông cất tiếng, ngơ ngác đứng nhìn.

- Có kẻ xâm nhập, m·ưu đ·ồ làm hại học viên. Lập tức bao vây nơi này lại, g·iết không tha!- Phúc Trọng trầm giọng mà nói, lộ rõ vẻ gian ác.

- Hay cho một câu g·iết không tha, ngươi chơi cũng quá là lớn rồi đấy!- Thanh âm vang vọng, khiến cho người ở đây, ai nấy cũng đều hoang mang.

Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, một bóng đen mơ hồ đã xuất hiện. Lao nhanh như tia chớp, hướng thẳng Phúc Trọng mà đến. Thấy thế, hắn ta đưa tay lên, định đánh ra vô số quyền khí ngăn chặn. Bất chợt, cánh tay liền truyền đến cơn đau nhói khó mà nói rõ thành lời. Nhất thời, không sao cử động cho được.

- Cái gì?- Phúc Trọng nhăn mặt, trong giây lát đã mất cảnh giác cao độ.

- Đến bây giờ mới nhận ra sao? Quá muộn rồi!- Chớp lấy thời cơ này, Triệu Hoài lập tức ra tay.

Hắn dùng hết tốc lực, tiếp cận đối phương. Nhanh tay nhanh chân, đoạt lại Hồ Nhã. Mặc dù có chút khó nhưng đối với Triệu Hoài mà nói, cũng không khó là bao. Việc này, sớm đã tính toán từ đầu. Thành công, cũng là việc nằm trong tầm tay.

Trước một màn này, đến khi Phúc Trọng kịp phản ứng thì mọi chuyện đã quá là muộn rồi. Đối phương đã lấy được vật trong tay, bản thân thì lại chịu thiệt không ít. Điều này, khiến cho hắn ta gần như tức điên vậy. Khí tức toả ra, càng là khủng bố.

Triệu Hoài sau khi thành công, lập tức đột phá vòng vây mà thoát thân. Dù sao nơi này, bất lợi vô cùng. Bọn họ người đông thế mạnh, ai nấy đối với hắn ta, không thù thì hằn. Còn ở lại đây lâu, đến lúc đó muốn đi cũng đi không nổi nữa.

Từ trong người, lấy ra hai viên Phích lịch hoả pháo. Không nói lời nào, liền trực tiếp ném mạnh xuống đất. Pháo lửa bắn ra, tung bay khắp nơi. Thế là Triệu Hoài thừa dịp này, một đường bỏ chạy, đầu không ngoảnh lại. Không nhanh một chút, thì thật không xong mà.

- Cái lão già c·hết bằm ngươi, thù này ta nhớ kĩ rồi. Ngày sau, nhất định trả lại gấp đôi!- Triệu Hoài vừa mắng vừa chạy, chạy muốn sút cái quần luôn dị đó.

- Đuổi theo tên đó, nhanh! Nhất định phải bắt được hắn ta!- Phúc Trọng hét lớn, tâm tình tức giận cực kì.

Đám người hóng hớt kia, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đã tức tốc đuổi theo, mặc dù không biết đối phương là ai, họ vẫn cắm đầu cắm cổ mà theo sau. Phía trước là màn đêm tăm tối, thân ảnh ẩn rồi lại hiện. Cứ như thế, một bên đuổi một bên chạy. Đêm tối vốn dĩ yên bình, nay lại ồn ào huyên náo không thôi.

- Ủa, có chuyện gì vậy? Chúng ta đuổi theo ai thế? Có ai nói cho ta biết hay không hả?- Một người trong số họ cất tiếng, vẫn chưa nắm bắt được tình hình hiện tại.

- Ta cũng có biết quái đâu, cứ làm theo lệnh là được. Biết vậy, không nhiều chuyện chi cho khổ tấm thân này!- Một người khác đáp lời, nói cũng như không.

- Nghe nói là tên khốn họ Triệu kia thì phải, lần này hắn tới số với ta rồi. Lần trước bị hắn ta chơi, tới giờ vẫn còn tức đây này!- Một học viên khác lên tiếng, nói rõ sự tình.

- Là tên khốn đó à, vậy thì ta phải ra sức hơn mới được. Thù mới hận cũ, tính sổ với hắn một lượt!- Học viên Ngự Quy, phải nói là mười phần căm phẫn đối với hắn ta.

Triệu Hoài bên này, đang tận hưởng cái cảm giác được theo đuổi là như thế nào. Có điều, bị đuổi kịp một cái thì coi như xác định, chuyến này có đi không về. Càng như thế, hắn ta càng dốc sức mà chạy. Bằng không, kiếp này coi như bỏ.

- Mẹ kiếp, các ngươi đuổi nhanh như thế làm gì? Còn đuổi nữa, hậu quả các ngươi tự mình gánh lấy đấy nhé!- Triệu Hoài hét lớn, thiện ý nhắc nhở.

- Muốn dọa bọn ta sao? Nằm mơ đi!- Đối với lời đó, bọn họ không chút để tâm. Dù sao nhân cách của hắn ta, họ quá là hiểu rõ rồi.

Lời vừa dứt, lại có từng tiếng kêu đau đớn vang lên. Nghe như, tiếng lợn bị chọc tiết vậy. Đưa mắt nhìn về xung quanh, người đi đã biến mất hơn một nước. Theo âm thanh nhìn tới, nào là hố sâu, bẫy lưới, dây treo,... Bọn họ là vì những điều này, lực lượng hao tổn đi không ít.

- Quả thật là có bẫy, cái tên khốn đó, đáng hận!- Trước tình thế hiện tại, đám người của Học viện Ngự Quy tức giận khôn nguôi.

- Hừ, nói không nghe, tự mình chuốc lấy, giờ thì trách ai!- Triệu Hoài lớn giọng mà đáp, thân ảnh thì lại không thấy đâu. Một màn này, càng là khiến cho họ trở nên hoang mang hơn bao giờ hết.

Đến khi Phúc Trọng tới nơi, kẻ địch đã hoàn toàn mất dấu. Học viên của mình thì lại rơi vào cảnh khốn đốn, ai nấy ít nhiều gì cũng b·ị t·hương, không nặng thì nhẹ. Lại nhìn về bản thân, cánh tay đã bị c·hất đ·ộc xâm nhập hơn nửa. Nếu không phải là ban nãy kịp thời ngăn chặn thì hậu quả thật là khó lường.

- Khốn kiếp, lại bị thằng nhóc đó chơi rồi! Độc này là độc gì thế, tại sao lại khó trị đến như vậy? Đừng để ta bắt được ngươi, bằng không...- Phúc Trọng giờ đây, sắc mặt khó coi không thôi.

- Chúng ta có cần đuổi nữa hay không?- Người đồ đen bất thình lình xuất hiện, vẻ mặt cũng không khá khẩm hơn là mấy.

- Không cần đuổi theo nữa đâu, ta có thể cảm nhận. Tên đó đang ở rất gần đây, chia nhau ra tìm đi. Nhất định, phải tìm ra được hắn. Không thì cơn giận trong lòng ta, làm sao mà nguôi ngoai đây!- Phúc Trọng nghiến răng nghiến lợi, nét giận dữ đều biểu hiện hết ra ngoài.

Chương 383: Triệu Hoài, độc