Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 387: Triệu Hoài, thân mang trọng thương
Triệu Hoài một đường bỏ chạy, lại gặp phải Phúc Trọng chặng đường. Hết cách, tiến không được mà lui không xong. Hắn ta chỉ đành làm liều một phen, đối chiến với đối phương. Một ăn cả, hai là chôn xác tại đây luôn. Khỏi mất công, mất sức chạy nữa chi cho mệt.
- Đây là ngươi ép ta đấy, đừng có mà hối hận!- Triệu Hoài một tay cầm kim thương, tay còn lại ôm lấy Hồ Nhã. Ánh mắt kiên định, khí thế dâng tràn.
- Hối hận, chỉ dựa vào ngươi? Đây là đang kể chuyện cười cho ta nghe đấy à?- Phúc Trọng đáp lời, giọng điệu tràn ngập sự khinh bỉ.
- Vậy thì tới đây, ta chấp ngươi một tay. Siêu Việt giả ấy mà, chẳng là cái đinh gì trong mắt ta cả!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, mười phần ngông cuồng.
Điều này, tất nhiên là chọc giận Phúc Trọng rồi. Hắn ta không nói nhiều nữa, liền đánh ra vô số quyền khí. Mỗi quyền còn kèm theo uy áp không hề nhỏ, cứ thế mà đánh tới. Chúng không chỉ mạnh mà còn nhiều nữa, trong nhất thời đã phủ kín cả bầu trời.
Trước tình thế này, Triệu Hoài cũng chỉ có thể cực lực tránh né. Lui người về sau, giữ lấy khoảng cách an toàn với đối phương. Dù sao thực lực giữa hai bên, cách biệt vẫn là quá lớn. Chỉ cần một sơ suất thôi, hắn liền chôn thân tại đây.
- Không phải ngươi mạnh miệng lắm sao? Giờ, lại tránh như thế này là thế nào? Chuột nhắt, vẫn là chuột nhắt!- Phúc Trọng hét lớn, ra đòn càng là ác liệt.
- Hứ, chưa biết ai là người cười đến cuối cùng đâu. Ngươi không cảm thấy, cơ thể mình có gì đó nó bất thường sao?- Triệu Hoài cũng chẳng hề kém cạnh, riêng về khoảng đấu võ mồm này, hắn chưa từng ngán bất kì một ai cả.
- Trò mèo của ngươi, còn muốn làm gì được ta. Tiếp chiêu!- Nói rồi, Phúc Trọng liền gia tăng sức mạnh trong mỗi đòn công kích.
- Đánh đi, càng đánh ngươi càng c·h·ế·t. Đến lúc đó, không ai cứu được ngươi đâu!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, gắng gượng chống đỡ.
Chẳng mấy chốc, nơi đây đã bị tàn phá hơn nửa. Đám người kia rất nhanh cũng đã đến nơi. Có điều, họ không trực tiếp tham chiến mà là ở ngoài quan sát. Tạo thành vòng vây, không cho Triệu Hoài thoát thân. Ép hắn ta, phải nghiêm mình đối chiến.
- Khốn nạn, ỷ đông h·i·ế·p ít, có gì là tài giỏi?- Triệu Hoài lớn tiếng mà mắng, cố tìm cho mình một con đường thoát thân.
Hắn ta giờ đây, như con kiến nhỏ. Bị đối phương nghiền ép, chạy trốn và tránh né chính là phương thức phản kháng của hắn. Mặc dù như thế, Triệu Hoài cũng không chịu bỏ cuộc. Vẫn là lựa chọn, kiên trì tới cùng.
Trải qua không biết bao nhiêu là khó khăn, một màn này còn làm khó được hắn sao. Chỉ là hiện tại, Triệu Hoài đang chờ đợi cơ hội thích hợp để phản công. Còn chờ được đến lúc đó hay không, nó là một chuyện khác nữa. Trận chiến này, là thành hay bại, đều nằm ở một khoảnh khắc.
- Triệu Hoài, hắn thật có thực lực này?- Nhìn về cảnh tượng trước mắt, Gia Kiệt đằng xa bất giác mà nhíu mày. Là hắn, hắn cũng khó lòng mà đối chiến với Siêu Việt giả. Nay lại chứng kiến kẻ địch của mình, có thể làm ra được loại chuyện này. Trong lòng liền trào dâng cảm xúc, không sao diễn tả thành lời.
- Tên đó đúng thật là khó đoán. Thật là không hiểu, rốt cuộc là vì chuyện gì. Lại khiến cho hắn, làm đến mức độ này!- Mỹ Duyên một bên, suy tư cũng không kém.
Trận chiến của hai người bọn họ, hoàn toàn nghiêng về một phía. Phúc Trọng một đường áp đảo, liên tục ra đòn. Đánh đến độ, nơi đây sớm đã trở thành một bãi hoang tàn. Đối thủ muốn trốn, cũng không còn chỗ để trốn nữa.
Triệu Hoài trơ trọi đứng đó, xung quanh là một khoảng trống đến lạ. Giờ hắn khác gì, bia sống để người ta tập bắn đâu. Chỉ cần trúng một đòn thôi, thì coi như tiêu. Nhưng đổi lại, thứ mà hắn chờ, cuối cùng cũng xuất hiện.
Chỉ thấy Phúc Trọng, hơi thở từng nhịp nặng nề. Thần sắc kém đi thấy rõ, vẻ mặt thì xanh xao. Biểu hiện của trúng độc đã trở nặng, ăn sâu vào trong cơ thể. Còn tiếp tục kéo dài thế này, e là sẽ không cầm được bao lâu.
Và tất nhiên, Triệu Hoài cũng không khá khẩm hơn là bao. Trải qua một màn trầy trật vừa rồi, trên người hắn sớm đã chi chít vết thương. Còn chống đỡ tới giờ, đã là gắng sức. Nhưng có điều, hắn ta mà có mệnh gì thì đối phương cũng đừng hòng sống tiếp.
- Sao nào, nhìn mặt ngươi xanh như tàu lá chuối thế kia, có còn đánh được nữa hay không hả?- Triệu Hoài cất tiếng, nói lời bông đùa nhưng ánh mắt hắn lại sắc lạnh như dao.
- Đánh? Đây được gọi là đánh sao? Ngươi chỉ biết chạy biết trốn mà thôi, còn dám nói ra lời này!- Phúc Trọng nghiến răng mà nói, căm phẫn xem ra là không ít.
- Ngươi đánh, ta chạy không được hả gì? Xì, nội cái việc đánh thôi cũng đánh không trúng. Ngươi, đúng là quá tệ mà! Là Siêu Việt giả kém nhất mà ta từng thấy!- Triệu Hoài lớn tiếng, cố làm cho đối phương bẻ mặt. Tức giận mất khôn, đây chính là điều mà hắn ta muốn.
- Không đánh trúng? Vậy được, ta xem ngươi làm sao tránh được đòn này!- Phúc Trọng nghiêm giọng, âm điệu không khỏi rợn người.
Thế là, hắn ta dồn khí vào một đòn. Tạo thành một quả cầu lớn, sáng chói giữa trời đêm. Khí tức toả ra, phải nói là cực kì khủng bố. Nó không khác gì, một mặt trời nhỏ cả. Điều này, mang đến cho Triệu Hoài một dự cảm chẳng lành sắp sửa xảy ra. Quả thật là không nằm ngoài dự đoán, chưa kịp để hắn ta phản ứng. Đối phương đã ném quả cầu đó về phía bản thân rồi.
Có điều, là đòn này ngược lại với những gì mà Triệu Hoài nghĩ. Nó chầm chậm mà tiến tới, dường như là không có chút nguy hiểm nào vậy. Đang lúc hắn ta không hiểu vì sao thì mọi chuyện lại bắt đầu có chuyển biến.
Mắt thấy, là quả cầu lớn đó biến thành vô số viên đ·ạ·n khí. Như có định vị vậy, toàn là hướng thẳng hắn ta mà bắn. Cùng mai là Triệu Hoài kịp thời tránh qua một bên, mới giữ cho bản thân được an toàn. Nào ngờ, lại có hàng trăm viên đ·ạ·n khí như vậy bắn tới nữa.
Trước một màn này, hắn cũng chỉ đành đưa thương đỡ lấy. Từng đòn va chạm, cánh tay cũng theo đó mà run lên từng hồi. Khói lửa tung bay, tạo thành một màn pháo hoa giữa trời đêm. Cảnh sắc thì đẹp đó, còn người thì không.
Triệu Hoài phải chật vật lắm, mới có thể vượt qua được cửa ải lần này. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, Phúc Trọng không cho hắn ta nghỉ ngơi. Lập tức ra đòn đánh tới, uy lực còn là không nhỏ. Bầu không khí nơi đây, cũng vì hai người bọn họ mà trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Chớp mắt, Phúc Trọng đã xuất hiện ngay trước mặt. Tung ra một quyền, như trời giáng giữa giông. Triệu Hoài không kịp lùi người về sau, chỉ đành đưa thương đỡ lấy. Một đòn này, trực tiếp đem hắn ta đánh văng ra xa.
Dư âm còn đó, đủ để hắn ta toàn thân đau đớn. Vẻ mặt nhăn nhó lộ rõ, hai hàng chân mày dính chặt. Mặt đất dưới chân gần như bị cày nát, Triệu Hoài thoi thóp hơi tàn. Nếu không phải là dựa vào kim thương thì hắn sớm đã ngã khụy xuống, gục luôn tại chỗ.
- Mẹ kiếp, đây là muốn lấy mạng nhau mà. DG, chuẩn bị đi. Một đòn, kích sát hắn ta!- Triệu Hoài nghiêm giọng mà nói, ánh mắt tràn đầy sát khí. Chỉ cần cho hắn ta cơ hội thì không việc gì là hắn không làm được.
- Ngươi... Thực sự muốn?- DG đáp lời, tâm tình lo ngại không ít.
- Chúng ta, còn có lựa chọn khác sao?- Triệu Hoài nhìn về Hồ Nhã trong tay, nhẹ cười. Nhưng nụ cười này, lại mang hàm ý sâu xa.