Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 39: Thoát khỏi
Triệu Hoài nhận lấy vô số v·ết t·hương do Thủy Nguyệt Quái gây ra. Mặc dù như thế hắn ta bây giờ lại đang chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay, một đòn kết liễu nó. Nhận thấy tốc độ của con đầu đàn đang giảm dần, thời cơ mà bản thân đợi, cuối cùng đã tới. Liền từ trong DG, lấy ra một quả lựu đ·ạ·n choáng.
Sau khi biết bản thân sẽ đối phó với Thủy Nguyệt Quái, Triệu Hoài ngay lập tức điều tra đối thủ. Biết rằng đối phương sợ nhất ánh sáng, ngay lập tức tìm được thứ này, lựu đ·ạ·n choáng. Đây là món quà đặc biệt mà hắn ta dành cho Thủy Nguyệt Quái.
- Tất cả nhắm mắt lại!- Triệu Hoài hét lớn, sau đó liền ném lựu đ·ạ·n choáng trong tay.
Một ánh sáng trắng ngay lập tức bao phủ cả hang động, yêu thú lần đầu được trải nghiệm cái cảm giác này. Nhất thời thích ứng không kịp, khó tránh khỏi việc đau đầu buồn nôn. Không sao giao chiến được nữa, đây chính là thời cơ tốt nhất mà Triệu Hoài chờ đợi.
Thương trong tay mạnh mẽ mà đâm tới. Đáng tiếc lại chạm vào bức tường vô hình, không cách nào xuyên qua như lúc đánh với Khang Minh vậy. Triệu Hoài ngay lập tức đưa mắt đảo đều xung quanh, quan sát tình hình. Sau đó lấy chân làm trụ, dồn hết sức vào cánh tay, một thương mạnh mẽ đánh đến.
Áp lực mà đòn đánh này mang lại, hoàn toàn vượt xa khả năng chịu đựng của hắn ta. Chỉ thấy, cả cánh tay gần như nát ra, máu văng tung tóe khắp nơi. Mọi người chứng kiến, đều ngạc nhiên không thôi. Đây không phải là thứ sức mạnh mà chiến giả cấp 2 có thể tung ra. Triệu Hoài đã đem tất cả sức mạnh của bản thân, bạo phát một lần hết thảy. Được ăn cả, ngã về không.
Đòn đánh ấy, uy lực cực lớn, trực tiếp đem Thủy Nguyệt Quái đầu đàn đánh bay ra xa. Âm thanh mà đòn đánh phát ra, vang vọng khắp cả hang động như tiếng bom nổ vậy. Triệu Hoài thoả mãn mỉm cười, mặc kệ cho máu của bản thân đang không ngừng chảy ra. (Nếu không thể đánh xuyên qua, vậy thì trực tiếp đem ngươi đánh bay đi là được!)
- Chị đại, tất cả đều nhờ vào chị rồi!- Triệu Hoài hét lớn, sức cùng lực kiệt. Sau đó thì ngã nhào về phía trước, bất tỉnh nhân sự.
Bích Nhi bên này, đã vào thế tấn công, đại đao cầm chắc trong tay. Chỉ đợi yêu ma vừa tới, một đao tung ra. Đem nó chém thành hai khúc, đây cũng được coi là chút sức lực cuối cùng của cô ta.
Đám người Ngô Dung bên này, dưới tác dụng của bom choáng ban nãy. Nhân cơ hội đó, thoả sức mà chém g·i·ế·t. Sau khi xử lí con Thủy Nguyệt quái cuối cùng, bọn họ liền hội họp với nhau.
Trong nhiệm vụ lần này, bọn họ vì đánh giá chủ quan, nên không tìm hiểu kĩ đối thủ. Không ngờ tới trong đám Thủy Nguyệt Quái ấy vậy mà lại xuất hiện con đầu đàn thực lực mạnh mẽ đến thế. Sự việc mới xảy ra theo hướng hiện tại. Cũng mai, mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa. Lần này, xem như là bài học dành cho bọn họ.
- Triệu Hoài, hắn ta không sao chứ?- Anh Thư lên tiếng, nhìn về đối phương vẫn là có chút thương xót.
- Xem ra bị thương rất nặng, ta đã cho hắn sử dụng thuốc hồi phục. Chúng ta cần lập tức rời khỏi nơi đây, đem hắn ta đi điều trị mới được!- Bích Nhi đáp lời, sắc mặt cũng không khá khẩm hơn là bao.
- Hữu Thịnh, ngươi có thể mang Triệu Hoài rời khỏi nơi đây không?- Ngô Dung cất tiếng, quan tâm cũng tính là không ít.
- Được, việc nhỏ này, cứ để ta!- Hữu Thịnh khẳng mà nói.
Mực nước không ngừng tràn lên, đã lên tới ngã ba của hang động. Bọn họ sau khi thu hoạch chiến lợi phẩm, liền lập tức gấp rút rời đi. Trong hang động giờ đây, chỉ còn lại một mình Hải Quỳ đang ẩn nấp. Sau khi đợi cho bọn họ rời đi hết, cô ta mới dám lú đầu ra.
- Mai quá, cái tên khốn nạn đó đánh đến mức ngất đi. Vậy thì không cần mất Tị Lam Châu rồi, cuối cùng cũng không sợ cha già đánh đòn nữa!- Hải Quỳ vui mừng mà nói, sau đó cũng nhanh chóng mà rời khỏi nơi này.
Trong bệnh viện, Triệu Hoài mơ hồ tỉnh dậy dưới ánh nắng chiều tà, cả người đau nhức không thôi. Cánh tay phải của bản thân, đã hoàn toàn bó bột. Giờ, chỉ cần nhẹ cử động, liền có một cơn đau nhức truyền tới, khó mà diễn tả thành lời.
- Ngươi cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi à?- Triệu Hoài theo âm thanh nhìn tới, là khuôn mặt của Bích Nhi xuất hiện.
- Dậy rồi! Đừng có nói với ta là, chị đại đây chăm sóc ta từ lúc ngất tới giờ đấy nhé?- Triệu Hoài cất tiếng, nói lời trêu đùa.
- Ngươi có phải, đánh nhau đến mức hư luôn cả não rồi không? Chuyện như thế mà cũng nghĩ ra được!- Bích Nhi bình thản mà đáp, không chút bận tâm.
- Não thì ta không biết, nhưng cả người thì toàn thân đau nhức. Chị đại, có phải nên thưởng cho ta một chút hay không? Ví dụ như... Viên đá màu cam kia chẳng hạn?- Ý đồ của Triệu Hoài giờ đây, mới thực sự lộ rõ.
- Ngươi, muốn thứ đó làm gì?- Bích Nhi nhíu mày, có chút khó coi.
- Ta thấy thứ đó đẹp, nên muốn giữ làm kỉ niệm ấy mà. Coi như là kỉ vật của chuyến đi lần này!- Triệu Hoài nhẹ cười, tìm cách lấp liếm.
- Cầm lấy đi, giữ cho cẩn thận!- Bích Nhi ném viên đá Cẩm Đào cho hắn- Mấy ngày này, tịnh dưỡng cho tốt, sớm mà hồi phục!- Để lại mấy lời, sau đó thì Bích Nhi rời đi.
- Cảm ơn chị đại!- Tiếng Triệu Hoài nói vọng theo. (Lần này đổ máu, xem ra là không uổng công. Mà hình như... Ta có quên chuyện quái gì ấy, không quan trọng lắm thì phải!)
Sau khi Bích Nhi rời đi, tiếng mở cửa vang lên. Mắt thấy là Ngô Dung, Anh Thư, Hữu Thịnh, Khang Minh lần lượt bước vào. Tay còn mang theo không ít là quà.
- Wa, các ngươi còn mang quà đến thăm ta nữa à, hiếm thấy thật đấy!- Nhìn về cảnh này, Triệu Hoài không khỏi cảm thán.
- Ta cũng không ngờ tới trận chiến lần này. Chiến thắng lại nhờ vào một chiến giả cấp 2 như ngươi, thật sự là phải cảm ơn ngươi một tiếng!- Anh Thư nhẹ cười mà đáp, giọng điệu còn là có chút ngọt ngào.
- Mồm mép thế này, xem ra là hồi phục không ít. Ngươi cảm thấy thế nào?- Ngô Dung nhìn về đối phương một lượt, rồi mới mở lời hỏi thăm.
- Bây giờ à, vẫn còn chưa c·h·ế·t được. Việc này phải khiến một số người thất vọng rồi!- Triệu Hoài đưa ánh mắt, liếc lấy Khang Minh một cái.
- Ngươi nói thế, là có ý gì?- Khang Minh cũng không chịu kém cạnh, lớn tiếng mà đáp.
- Ý gì chứ, có cần phải chột dạ thế không?- Triệu Hoài mỉm cười, lộ ra vẻ ranh mãnh.
- Hai người các ngươi, cứ gặp nhau là gây gỗ. Không cảm thấy phiền phức sao?- Anh Thư lớn tiếng mà quát, mới cắt ngang được hai người bọn họ.
- Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe cho đi, bọn ta phải trở về học viện. Báo cáo tình hình ở đây cái đã, tạm biệt!- Nói rồi, đám người đó lần lượt rời đi.
- Way, còn ăn chia thế nào? Sao nói rời đi là liền rời đi vậy?- Tiếng Triệu Hoài hét lớn trong vô vọng.
Những cơn gió nhẹ không ngừng thổi vào, Triệu Hoài mang theo thương tích. Từng bước mà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Dù sao cái cảm giác nằm trên giường bệnh đó, vẫn là có chút ngột ngạt đối với hắn ta.
Triệu Hoài vô tình bắt gặp Bích Nhi đang nhìn chăm chăm vào một khung cảnh. Là hai đứa nhóc, một trai một gái, đang chơi đùa với nhau, sự vui vẻ hồn nhiên mà chúng mang lại. Xoa dịu đi phần nào những vết thương lòng của người khác.
Triệu Hoài bước tới, không nói lời nào. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô ta, cùng nhìn vào khung cảnh trước mắt. Hưởng thụ thời gian yên bình, cảm nhận niềm vui mà bọn trẻ mang lại.
Thời gian trôi nhanh như c·h·ó chạy ngoài đồng. Chẳng mấy chốc đã diễn ra một sự kiện mới, thi cuối kỳ. Là nổi ám ảnh của không biết bao nhiêu học viên của Học viện Long Cơ ở mỗi thế hệ.
Cuộc thi cuối kỳ mỗi năm diễn ra một lần. Nhằm thu hoạch kết quả rèn luyện của học viên năm nhất trong một năm vừa qua, từ đó mà xếp loại đánh giá. Cũng như phân phát tài nguyên, chuyên tâm bồi dưỡng các thiên tài thế hệ mới này.
Địa điểm diễn ra cuộc thi, chính là ngọn núi phía sau của học viện. Tại đó, đã bố trí rất nhiều yêu ma. Nhiệm vụ của mỗi học viên rất đơn giản là săn g·i·ế·t bọn chúng càng nhiều càng tốt. Phải biết rằng mỗi học viện, vì chuyện này bỏ ra không ít công sức.
Trước một ngày thi đấu, tất cả các học viên năm nhất của Viện chiến đấu đều tề tụ về đây, chuẩn bị tham gia, trừ một vài trường hợp đặc biệt được miễn. Mỗi lớp sẽ được phân một khu vực, nơi đó được mặc định là nơi cắm trại của từng lớp.
Lớp C, được phân tới khu vực phía nam của ngọn núi, địa hình khá là bằng phẳng. Sau một ngày vất vả chuẩn bị, về cơ bản là chỉ chờ để chiến. Mở đầu cho một thử thách mới, mà bọn họ cần phải vượt qua.
- Wa, Triệu Hoài, cái tạo hình mới này của ngươi. Trong tù thế?- Thanh Đạt nhìn về đối phương, mười phần kinh ngạc, xém tí là không kiềm được cười.
Cũng phải thôi, Triệu Hoài hiện tại, hình ảnh thì gắn liền với cánh tay bó bột cùng với băng trắng quấn ngang đầu. Nhìn cứ ngáo ngáo ngơ ngơ thế nào ấy. Đây chính là thương thế do trận chiến với Thủy Nguyệt Quái trước đó để lại.