Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 394: Gặp lại, Yến

Chương 394: Gặp lại, Yến


Sau bao tính toán, Triệu Hoài cuối cùng cũng cài cắm người vào Học viện Ngự Quy. Nhưng nguy hiểm trong đó, khó mà biết trước được điều gì. Như thế, hắn ta càng là phải cẩn thận. Không thì, không thể nào đối phó được bọn họ, đám người đứng sau màn.

Nhưng hiện tại, còn có chuyện khác cần hắn quan tâm tới. Chỉ thấy, Triệu Hoài một lần nữa ngồi vào chiếc ghế kia. Khuôn mặt điềm đạm, dáng người uy nghiêm. Mặc cho cánh tay phải đang bó bột, cũng không thể nào che giấu đi phong thái tao nhã này của hắn ta.

- Người cũng đã đi rồi, có phải, cô cũng nên xuất hiện rồi không?- Triệu Hoài cất tiếng, giọng điệu còn là có chút âm trầm hiếm thấy.

- Chủ thượng có lệnh, người trong vòng ba tháng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này!- Từ trong góc lều, một thân ảnh bước ra. Nhìn kĩ, hóa ra là Yến. Tiện tay mà ném cho đối phương một thanh USB.

- Way, có lộn không vậy? Ta đang b·ị t·hương đấy, này cũng quá là bóc lột sức lao động đi. Việc này có thể, nhường lại cho người khác có được không hả?- Triệu Hoài đưa tay chụp lấy, vẻ ngao ngán lộ rõ trên khuôn mặt.

- Chuyện này ta không thể quyết định được, mong là Thủ hộ sứ nghiêm túc chấp hành. Bằng không, hậu quả người cũng biết rồi đấy!- Yến nhẹ giọng mà đáp, nhưng lại nặng nề không thôi.

- Cái lão già khốn nạn đó, chỉ biết chèn ép ta. Lúc cần thì lại không thấy đâu, hở tí là giao nhiệm vụ. Lần này không biết, lại là nhiệm vụ c·h·ó má gì đây!- Triệu Hoài ra sức mắng mỏ, hận không thể tả.

- Thủ hộ sứ, người nên cẩn thận một chút. Đừng để cái miệng mình đi hơi xa, nếu để chủ nhân biết được. Cả người lẫn ta, đều không yên ổn đâu!- Yến cất tiếng nhắc nhở, cẩn trọng không ít.

- À nhắc mới nhớ, không biết là máu người cá ta tặng cho cô. Thế nào, sử dụng có tốt hay không?- Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt ấy đúng là 'thâm tình' mà. Như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

- Hữu dụng, nhờ vào nó mà ta còn được lợi ích không nhỏ. Chuyện này, còn phải cảm ơn Thủ hộ sứ một tiếng rồi!- Yến tiếp lời, chọc thẳng vào nổi đau của hắn ta.

( Hay lắm, đồ mà ta dùng để bịt miệng cô, cô lại hai tay dâng lên cho lão già kia. Báo hại ta, xém tí là toi. Đợi đó đi, thù mới nợ cũ, có cơ hội nhất định ta sẽ trả lại hết cho các ngươi!) Triệu Hoài tức đến điếng người nhưng chỉ đành nuốt hận vào trong, bởi vì giờ không phải là lúc để trở mặt.

- Ngươi quả thật là một trong những tín đồ trung thành của Thần giáo mà. Trung thành như thế là tốt nhưng mà, không phải là chuyện nào cũng đều báo cáo lên. Làm như vậy, có biết là có người không vui hay không hả?- Triệu Hoài nói lời ẩn ý, nhẹ cười nhưng đầy nham hiểm.

- Đó là chức trách của thuộc hạ, là việc nên làm. Chỉ cần chủ thượng hài lòng thì mọi việc khác đều không cần quan tâm tới!- Yến khẳng khái mà đáp, một thân uy thế ngời ngời.

- Vậy sao? Không biết là cái lão già đó đã làm gì, lại khiến cô trung thành đến thế. Thật là ngưỡng mộ quá đi!- Triệu Hoài ngoài mặt là tán dương nhưng trong lòng sớm đã có tính toán của riêng mình. Hắn đang tìm cách, đào người về cho bằng được. Nhưng hiện tại, vẫn là cẩn thận làm việc thì hơn. Chút tâm tư nhỏ này, không nên biểu lộ quá sớm. Tránh cho bản thân, c·hết lúc nào thì lại không hay.

- Ta còn có việc cần làm, đi trước đây. Người tốt nhất, nên hoàn thành nhiệm vụ được giao. Nếu không, thuốc giải mà người cần. E là khó rồi đây!- Trước khi rời đi, Yến còn không quên thiện ý nhắc nhở. Đây là đang, cảnh cáo lấy đối phương. Để hắn biết, bản thân cần phải làm gì mới phải.

- Uy h·iếp ta sao? Vui thật đấy, cứ chờ đó mà coi!- Triệu Hoài nét mặt điềm đạm, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao.

- Cô có phải, cũng nên tỉnh lại rồi không? Giả vờ lâu đến như vậy, báo hại ta thảm đến như này còn chưa đủ hay sao? Muốn nằm không mà hưởng khí của ta, nghĩ cũng tốt quá nhỉ?- Triệu Hoài vuốt ve lấy hồ ly nhỏ trong lòng, giọng điệu trìu mến mà nói. Nhưng ẩn trong đó, là một nổi niềm khó mà diễn tả thành lời.

Giờ đây nơi này, chỉ còn lại người yêu bọn họ. Trong không gian kín đáo, bất chợt truyền đến một hương thơm mê người. Hồ Nhã không biết từ bao giờ, đã thoát khỏi vòng tay của hắn ta. Uyển chuyển xinh đẹp mà bước từng bước, bộ lông trắng ngần. Đôi mắt xanh biếc, đẹp tựa như vì sao. Nhìn về dáng vẻ ấy, quả thật là mê người.

- Cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi sao? Ồ, vẫn chưa hoá người được này. Xem ra v·ết t·hương trên người, vẫn còn chưa lành hẳn. Sao nào, có gì muốn nói hay không hả?- Triệu Hoài cất tiếng, thái độ bỡn cợt không ít. Đổi lại, là cô ta không nói một lời nào mà chỉ chăm chăm nhìn về hắn.

- Đừng có nói là, cô b·ị đ·ánh đến mức ngu luôn rồi đấy nhé? Thảo nào, mặt lại ngơ ngơ ngáo ngáo như thế kia!- Triệu Hoài nói tiếp, đôi phần đắc ý.

Để t·rừng t·rị lấy thái độ lồi lõm này, Hồ Nhã liền vung vuốt mà cào tới. Ngặt nổi, sát thương vật lí gần như là bằng không. Ngoài cái đáng yêu ra, thì chẳng có gì cả. Điều này, khiến cho hắn ta cười không ngậm được mồm.

- Ha ha, không ngờ tới đấy, cô còn có một ngày này. Đánh đấm kiểu gì đây, định gãi ngứa cho ta đấy à? Ta đã thảm lắm rồi, cô còn thảm hơn cả ta nữa. Này, biết thân biết phận đi. Giờ tình thế đã khác xưa rồi, còn không mau ngoan ngoãn. Lạng quạng, ta đánh cho no đòn giờ!- Triệu Hoài cười lớn một phen, khoái ý dâng tràn. Giờ là lúc, hắn đòi lại tôn nghiêm đã mất khi xưa.

Thế là, hắn túm lấy gáy của đối phương, nhẹ ôm vào lòng. Mặc cho cô ta có giãy dụa phản kháng ra sao, cũng không thể thoát khỏi vòng tay ấy. Hồ Nhã kêu lên từng tiếng, biểu thị bất mãn trong lòng. Nhưng đáng tiếc, hắn nào đâu có để tâm tới.

- Đừng quên, cô có hồi phục về nguyên trạng hay không đều dựa dẫm vào một mình ta. Yên phận thì ta còn giúp cho. Láo nháo, là tự mình lo đấy nhé!- Triệu Hoài vừa nói vừa truyền khí, cùng với đó là thi triển Thanh tâm tịnh nguyên pháp. Khí tức người yêu bọn họ, cũng vì thế mà phát sinh biến hóa.

Thấy thế, Hồ Nhã cũng không phản ứng kịch liệt như phút ban đầu nữa. Mà thay vào đó, là nằm yên hưởng thụ. Dựa vào sợi dây liên kết tinh thần mà Mị khống tâm hoan đem lại, không ít thì nhiều cô ta cũng cảm nhận được tâm tình của Triệu Hoài lúc này.

Nó trống rỗng, như một khoảng không vô định. Nứt thành từng mảnh, chi chít vết khâu. Mỗi một đường nét, đều ẩn chứa những chuyện mà hắn ta đã từng trải qua trong quá khứ. Nhưng có điều, tất cả dường như đã không thể nhìn rõ được nữa. Nó đã trở thành một màn đêm âm ưu bất tận, ăn mòn tâm trí của bất kì người nào nếu vô tình chạm vào.

Hồ Nhã chỉ mới vừa hồi phục được một ít, lại phải trải qua cảnh này. Sắc mặt cũng vì đó, mà trở nên nhăn nhó khó coi. Cũng mai là Triệu Hoài kịp thời phản ứng, không thì phen này cô ta lại lành ít dữ nhiều.

- Xin lỗi, để cô thấy thứ không nên thấy rồi. Là ta bất cẩn, phải cẩn thận hơn mới được. Thanh tâm tịnh nguyên pháp, toàn cực, khai!- Triệu Hoài nghiêm giọng mà nói, liền đem Thanh tâm tịnh nguyên pháp phát huy đến cực hạn. Đem Hồ Nhã cứu về một mạng, thậm chí còn nâng cấp mức độ chữa trị lên không ít. Nhưng thái độ lần này của hắn, lại khác xa so với ngày thường. Dường như, đang ẩn giấu một thứ gì đó, một nổi đau mà hắn không muốn ai biết đến.

Chương 394: Gặp lại, Yến