Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 396: Lớp phòng vệ xảy ra vấn đề
Sau khi uống bát thuốc mà Diệp Ninh nấu cho, Triệu Hoài được phen thần hồn điên đảo. Ngáp ngáp mà thở, đã là mai mắn lắm rồi. Còn ở lại đây lâu, thật là không biết tiếp theo đây sẽ phải đối mặt với cái gì nữa. Chuồn đi trước, vẫn là thượng sách.
- Ngươi thì biết cái gì, này là một người dám nói một người dám tin. Mà để chuyện này qua một bên đi, chúng ta đi thôi. Ta cảm thấy bản thân, sắp không xong tới nơi rồi đây này!- Nói rồi, Triệu Hoài tức tốc rời đi.
- Người đi nhanh thế, đợi ta với!- Thấy vậy, Cảnh Hoà cũng vội vã mà theo sau.
Đi một hồi, hai người bọn họ cũng chẳng biết mình đi đâu. Trước mắt là biển rộng mênh mông, sau lưng là rừng cây bạc ngàn. Cảnh đẹp như tranh vẽ nhưng đây không phải là thứ mà bọn họ cần. Cần nhất hiện tại, vẫn là làm sao củng cố ngôi vị đầu bảng của Cảnh Hoà.
- Bụt, đây là đâu thế? Người đây là định làm gì?- Cảnh Hoà cất tiếng, dò hỏi tình hình.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai. Giờ, tới đâu thì hay tới đó vậy. Chi bằng, chúng ta đi dạo đi. Biết đâu ngày đẹp trời, mai mắn đến với ngươi thì sao!- Triệu Hoài bế hồ ly nhỏ trong lòng, một thân tự tại tiêu dao. Nào đâu có quan tâm tới, thế gian sự đời.
- Người đây là... Đang đùa phải không? Đừng đùa như vậy nữa, sẽ c·hết người thật đấy!- Cảnh Hoà gấp gáp mà nói, vẻ lo lắng đều hiện rõ hết trên khuôn mặt.
- Ai đùa với ngươi, ta đây là nói thật. Sức người có hạn, ta thành ra như này rồi, chỉ có thể giúp ngươi ở mặt tinh thần thôi. Còn về phần vật chất, ngươi tự mình lo liệu lấy đi!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, điềm đạm mà nói.
- Hay là chúng ta như trước đây đi, người hạ độc, sau đó tinh luyện. Ngọc thu được, đều đưa hết cho ta. Như vậy có được không hả, người cảm thấy thế nào?- Cảnh Hoà nhẹ cười nhưng không kém phần gian xảo.
- Wa, ăn gì mà khôn hết phần thiên hạ vậy? Cái đó không phải không được, nhưng hiện tại ta chỉ còn một tay. Đi lẻ một cái, khác gì mồi ngon cho kẻ địch. Ngươi cũng biết đấy, có kẻ luôn trực chờ báo thù ta. Ta bây giờ, còn không dám đi ra khỏi nơi cấm trại của học viện nữa là!- Trong chốc lát, Triệu Hoài đã rơi vào suy tư. Hắn đang tính xem, tiếp theo đây bản thân nên làm như nào mới phải.
- Cam ro thế! Vậy không phải là cũng như không sao? Hazz, đời ta đến đây là hết rồi sao? Hạng nhất đầu bảng này, ta ngồi còn chưa ấm mông. Vậy mà sắp bị người ta đá xuống rồi, khổ thế không biết nữa!- Chưa gì hết, Cảnh Hoà đã bắt đầu than khổ.
- Gì mà rầu dữ vậy? Chuyện đâu còn có đó cơ mà. Thất bại là mẹ thành công, đời ngươi thất bại nhiều rồi, thêm lần này nữa thì cũng đâu có sao. Bất quá, coi như tích lũy kinh nghiệm đi!- Triệu Hoài nhịn không được, liền buông lời trêu chọc.
- Không xong rồi, không xong rồi! Yêu ma t·ấn c·ông, xuyên thủng lớp bảo vệ, sắp đánh đến đây rồi. Chạy mau, chạy mau!- Đang lúc hai người bọn họ suy tính, thì bất ngờ có âm thanh cắt ngang. Nghe giọng, không chỉ hoảng hốt mà còn là kinh hãi tột độ.
- Cái quái gì thế? Yêu ma có thể t·ấn c·ông vào đây sao? Đây là lần đầu ta nghe thấy đấy, lớn chuyện rồi đây!- Ngay lập tức, sắc mặt Triệu Hoài đã trở nên khó coi. Bản thân thân mang trọng thương, này không phải là đòi mạng hắn ta sao.
- Bụt à, người còn đứng ngẩn ra đó làm gì nữa, chúng ta đi xem đi!- Cảnh Hoà đưa mắt nhìn tới, háo hức mà nói. Hắn ta đây là đang muốn, tìm cơ hội trong nguy hiểm. Lỡ như mai mắn, thu hoạch bội thu. Bản thân sẽ không cần lo lắng, ngôi vị đầu bảng bị người ta c·ướp mất.
- Xem cái đầu ngươi ấy, muốn c·hết hay gì? Có muốn c·hết đi chăng nữa, cũng đừng kéo ta vào. Xương sống ta mục rồi, gánh không nổi nữa đâu!- Nghe được lời đó, Triệu Hoài vội xua tay từ chối. Nói như thế, khác gì bảo hắn ta đi c·hết.
- Wa, từ lúc nào mà người lại trở nên hèn nhát như này? Thường ngày, người không phải rất thích hóng chuyện sao? Chuyện lớn chuyện nhỏ gì, đều không thoát khỏi tay người. Người ghê gớm lắm mà!- Cảnh Hoà liếc nhìn đối phương, ánh mắt ấy tràn đầy hoài nghi.
- Ngươi làm như ta thích lắm ấy, do hoàn cảnh ép buộc thôi. Đó gọi là nắm bắt tình hình, nào đâu có cái gọi là hóng chuyện như ngươi nói. Ngươi đây, là đang vu khống ta đấy!- Nói rồi, Triệu Hoài tiện tay mà tặng cho đối phương một cái tát như trời giáng.
- Aaa, đau c·hết mất, có cần hở tí là động tay động chân không hả? Người ta đã không thông minh rồi, còn bị người đánh nữa. Khôn ra không nổi mà!- Cảnh Hoà lầm bầm trong miệng, oán trách nhưng không dám thành tiếng. Để cái tên đó nghe thấy một cái thì no đòn nữa, phải cẩn thận mà đề phòng.
- Ngươi nói cái gì thế, dám nói xấu ta à? Chán sống rồi có phải không hả?- Triệu Hoài nhíu mày, nhìn chăm chăm lấy đối phương.
- Nào có, nào có! Người anh minh thần võ, mặt sáng mày ngài. Ta khen ngợi còn không hết nửa là, làm sao mà nói xấu người cho được. Cho ta mười cái lá gan, ta nào đâu có dám!- Cảnh Hoà khéo léo trong từng câu từng chữ, như nước chảy mây trôi. Khen ngợi hết lời, bản thân mới tránh được một kiếp. Không biết, học cái thói này ở đâu ra nữa.
- Hai người các ngươi còn không mau chạy đi, còn ở đó nói xàm nữa. Muốn c·hết hay gì? Yêu ma sắp xông đến rồi kia kìa!- Một học viên khác thấy vậy thì hét lớn, chớp mắt đã biến mất tiêu.
Bất chợt, vòng chip trên tay bọn họ lại phát sáng, không ngừng chớp nháy màu đỏ thẫm. Đây là báo động khẩn cấp, yêu cầu các học viên phải s·ơ t·án, tìm đến nơi an toàn. Màu càng đậm thì càng nguy hiểm, lần này xem ra là khó nhằn rồi đây.
- Wa, cong giò bỏ chạy luôn kìa, dữ vậy sao! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế? Tò mò quá đi mất, có nên đi xem một chút hay không đây? Hazz, vẫn là bỏ đi vậy, lỡ như xui xui thì khổ nữa!- Tính tới tính lui, đối với Triệu Hoài an toàn mới là chân ái. Mà hắn ta, toàn đâm đầu vào mấy chuyện gì đâu không mới hay chứ.
Nhưng Hồ Nhã trong lòng thì lại không như thế, cựa quậy liên hồi. Như thể, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn ta vậy. Nếu như không phải là Triệu Hoài ngăn cản, gia khí củng cố. Không biết, cô ta lại làm cái trò gì đây.
- Cô làm gì thế? Muốn c·hết sao? Để đám người kia phát hiện ra cô là Yêu Linh, đến lúc đó ta cứu không nổi cô đâu!- Triệu Hoài nghiêm giọng mà nói, sắc mặt hắn ta bất chợt lại thay đổi.
Hắn ta lúc này mới phát hiện ra, Hồ Nhã dường như là đang sợ hãi một thứ gì đó. Cả người run nhẹ, co rúm lại một cục, hơi thở yếu đi thấy rõ. Đây cũng là lần đầu tiên, hắn ta thấy đối phương có biểu hiện bất thường như này.
- Wa, cô sợ à? Sợ cái gì thế? Ngoan nào, có ta ở đây thì quái gì phải sợ!- Triệu Hoài dù chỉ một tay, nhưng lại nhẹ ôm hồ ly nhỏ vào lòng. Mỗi một động tác, đều ấm áp đến lạ.
- Cảnh Hoà, đi thôi! Nơi đây không thể ở lâu, ta cảm nhận được, nguy hiểm đang cận kề!- Triệu Hoài nhìn về phía trước, ánh mắt ấy xa xăm đến lạ. Nói rồi, hắn ta xoay người rời đi.
- Người không đi xem có chuyện gì đang xảy ra sao? Hiếm thấy thật đấy, bỏ đi như thế này thật à?- Cảnh Hoà cất tiếng, hiếu kì không thôi.
- Vốn dĩ còn muốn thám thính tình hình ra sao, nhưng bây giờ đã không cần nữa rồi!- Triệu Hoài nở ra nụ cười nhếch môi, điềm nhiên như thường nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.