Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 40: Thác nước
Thực ra, Triệu Hoài dựa vào máu người cá, thương thế sớm đã lành. Thực lực của hắn ta cũng vì thế mà tăng mạnh, thậm chí đã cường hóa thành công phần xương toàn thân, khả năng phòng thủ tăng lên không ít. Thực lực bây giờ là cấp 2 trung cấp, đang tôi luyện phần gân.
- Đồ giả đấy! Đây là để tiện hành động, ta mới cải trang thành ra thế này!- Triệu Hoài trước mặt đối phương, đem cánh tay bó bột đó trực tiếp tháo ra.
- Wow, ngươi hành động chuyện quái gì mà cần tạo hình này... Không lẽ...- Thanh Đạt nhíu mày, bất giác lộ ra nụ cười gian tà.
- Nhìn mặt ngươi kìa, thật là đê tiện mà... Khà khà, chúng ta đi thôi!- Hai người bọn họ nhìn nhau, thầm hiểu ý của đối phương.
Những ánh nắng chiều tà, dần dần hiu hắt đi. Nó là sự kết thúc của ban ngày và cũng là sự khởi đầu của màn đêm. Tại thác nước, nơi đã xảy ra nhiều chuyện trước đây. Trong một lùm cây nào đó, ẩn mình giữa thiên nhiên lại có âm thanh phát ra.
- Lần này, có ổn không? Hay lại giống như lần trước, có yêu ma xuất hiện?
- Yên tâm đi, theo như tình hình mà ta biết được. Vì tính chất an toàn, nên hôm nay là ngày chuẩn bị. Ngày mai học viện mới thả yêu thú ra, lúc đó cuộc thi mới chính thức bắt đầu. Bây giờ thì hoàn toàn yên tâm, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được!
- Tin này có chắc không?
- Ta lấy uy tín của mình ra thề, ngươi phải tin ta!
- Ngươi làm quái gì có uy tín mà thề!
Màn đêm dần buông xuống, âm thanh bất chợt phát ra từ hướng xa. Hai người bọn họ lập tức im lặng, không nói lời nào. Đối diện, lại xuất hiện bóng dáng con người. Những cô gái nhỏ, không ngừng rãi bước. Họ dừng lại bên thác nước, nhìn kĩ một lượt xung quanh.
- Chị Hằng, chúng ta tắm ở đây. Thật sự sẽ không sao chứ?- Một trong số các cô gái lên tiếng, lo lắng cũng tính là không ít.
- Không sao, nơi đây cách chỗ cắm trại của các lớp đều khá xa. Trời lại gần tối, ai lại xuất hiện ở đây?- Đối phương đáp lời, tự tin không thôi.
- Vậy thì yên tâm rồi, chúng ta có thể ngâm mình thoả thích!- Đám con gái ấy vui vẻ mà nói, thậm chí cười tươi như hoa.
Nhưng họ đâu biết rằng, biến thái quanh ta. Những cô gái trẻ ngây thơ kia, nào đâu thể hiểu cái gọi là lòng người hiểm ác. Trực chờ có hai đôi mắt, đang nhìn chăm chăm vào họ, như thú đói nhìn lấy con mồi vậy.
- Chúng ta rình lén như vậy, liệu có tốt không?- Thanh Đạt nhỏ tiếng mà nói, lương tâm trỗi dậy.
- Đây sao gọi là nhìn lén được, chúng ta là nhìn công khai. Tại bọn họ không biết mà thôi, làm sao trách chúng ta được?- Triệu Hoài lập tức đáp lại, đốn mạt đến mức cùng cực.
- Wa, lời như thế mà ngươi cũng nói ra cho được. Tại sao trên đời này, lại tồn tại tên cặn bã như ngươi?- Thanh Đạt hai mắt mở to, đôi phần kinh ngạc.
- E hèm, đây là chúng ta đang bảo vệ bọn họ. Giữa rừng thiên nước độc này, lỡ như có thứ gì đó xuất hiện t·ấn c·ông bọn họ. Đến lúc đó chúng ta có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi!- Triệu Hoài nhẹ cười, nói lời ngụy biện.
- Anh hùng thì ta chưa thấy, chỉ thấy có hai thằng biến thái đang rình trộm mà thôi!- Thanh Đạt đáp lời, giọng điệu khinh miệt.
- Ngươi thì biết cái quái gì, đây là quan sát đối thủ. Cho dù có là chân tơ kẽ tóc đi chăng nữa, đều không thể nào bỏ qua!- Triệu Hoài vừa nói, vừa chăm chú mà nhìn.
- Ta bây giờ mới cảm thấy, so với ngươi, ta quả thật là kém xa!- Thanh Đạt buông lời cảm thán, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười tràn đầy ẩn ý.
- Ngươi im lặng một chút đi, còn tiếp tục trò chuyện thì sẽ bị phát hiện đó!- Triệu Hoài tập trung cao độ, tận tình quan sát.
Một lần nữa, khung cảnh bồng lai lại xuất hiện ngay trước mặt hắn ta. Da thịt con người, lúc ẩn lúc hiện trong làn nước xanh. Bọn họ vô tư vui đùa, tận hưởng cái khoảnh khắc này. Mà đâu biết rằng, có người khác đang tận hưởng bọn họ.
- Triệu Hoài à, ngươi nói xem...- Thanh Đạt quay đầu nhìn về Triệu Hoài, mới phát hiện ra hắn ta đã biến mất từ bao giờ.
Thế là Thanh Đạt mặc kệ đối phương, tiếp tục thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ kia. Vẻ mặt thỏa mãn không thôi, đôi mắt lúc này thì phát huy hết công lực tối đa. Cảnh tượng núi non hùng vĩ này, hắn muốn in sâu vào trong tâm trí của mình, khó mà phai nhòa.
- Đeo vào đi!- Một âm thanh nhỏ bất ngờ vang lên, Thanh Đạt liền đưa mắt nhìn tới.
Mắt thấy, chính là cảnh tượng Triệu Hoài đầu trùm tất đen, trên tay còn là một đôi tất đen khác. Điều này, nhất thời khiến cho Thanh Đạt có chút sửng sốt, không ngờ tới hắn ta vậy mà lại chơi lớn đến vậy.
- Còn nhìn cái quái gì nữa? Không mau trùm vào, muốn để người khác nhìn thấy mặt à?- Chưa kịp để đối phương hoàn hồn, Triệu Hoài đã cất tiếng hối thúc.
- Hay là ngươi muốn đeo cái thứ này?- Triệu Hoài liền từ trong người lấy ra một cái 'khẩu trang hình tam giác' màu hồng cánh sen, trông đẹp mắt vô cùng.
- Wa, cái đồ khốn nạn này. Đã nhìn thì thôi đi, ngươi còn muốn trộm!- Thanh Đạt giờ đây, được phen bỡ ngỡ.
- Ngươi thì biết cái quái gì? Ta làm vậy là có nguyên do!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, không chút bận tâm.
- Nguyên do cái bíp ấy, ta thấy ngươi là biến thái thì có!- Nói thì nói vậy thôi, nhưng vì tính chất an toàn, Thanh Đạt đành đắn đo mà lựa chọn- Đưa cho ta đôi tất đen đi, nhìn nó ta có cảm tình!
- Cảm tình cái quái gì, ngươi là biến thái à? Cũng không biết là ai? Đã tắm lộ thiên thì thôi đi, còn ở đó mà cởi cả nội y. Tâm thế này, không phải là ai cũng làm được!- Triệu Hoài nói lời khen ngợi nhưng nét mặt thì mười phần nham nhở.
Động tĩnh mà hai người bọn họ gây ra, cũng không hề nhỏ. Thành công thu hút sự chú ý của những người đang tắm. Lúc mà Triệu Hoài, Thanh Đạt quay đầu trở lại. Một thanh kiếm theo đó, bay xẹt qua trước mắt hai người bọn họ. Nhanh như một cơn gió, đến rồi lại đi.
Để lại bao kỉ niệm cho người ở lại, cụ thể là sợ hãi tột độ. Triệu Hoài, Thanh Đạt nhanh chóng bịt miệng nhau lại, cố không phát ra bất kì âm thanh nào cả. Cả hai im lặng như tờ, chờ xem tình hình xảy ra tiếp theo.
- Chị Hằng, chuyện gì thế?- Một người ngây ngô mà hỏi, không rõ tình hình.
- Ta nghĩ rằng có kẻ nhìn trộm, không biết thế nào? Các em cứ tiếp tục tắm, ta đi quan sát trước đã!- Đối phương đáp lời, đôi phần bình đạm.
Từ Thanh Hằng, lớp trưởng lớp B, là một trong những học viên có thành tích xuất sắc. Không chỉ thế, cô còn có dáng vẻ yêu kiều thước tha. Là giấc mộng của bao học viên, bao gồm cả nam lẫn nữ. Nét đẹp cuốn hút in hằng lên trên khuôn mặt, còn đường nét gợi cảm thì tôn lên cả dáng người.
Cô khoác cho mình bộ đồng phục, theo hướng bản thân nghi ngờ mà đi tới. Cố ý kiểm tra bụi rậm ban nãy, đáng tiếc lại không thấy gì. Liền thế mà nhặt kiếm của mình lên. Tất nhiên, hai người bọn họ sớm đã nhanh chân di chuyển sang nơi khác. Cách đó không xa, âm thầm mà quan sát lấy nhất cử nhất động của cô ta.
Không khí lúc này, căng thẳng tột độ. Triệu Hoài, Thanh Đạt không dám thở mạnh, hai người họ khống chế từng nhịp thở của bản thân. Mắt thấy Thanh Hằng sắp rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
- Là tên khốn nào? Lấy mất đồ lót của ta!- Nào ngờ có một âm thanh phát ra, phá tan tất cả.
Nghe được lời này, Thanh Hằng ngay lập tức trở lại. Hai người bọn họ mới vừa thở phào, lại muốn nhân cơ hội này mà chuồn đi. Có điều là Thanh Hằng vẫn chưa đi xa. Nghe được tiếng động, một lần nữa kiếm bay sướt qua mặt của Triệu Hoài, Thanh Đạt. Cả hai liền được phen hoảng hốt, mắt thì mở to hết cỡ để theo dõi từng chuyển động của thanh kiếm.
- Thật sự là không ngờ, ở đây lại có d·â·m tặc. Không móc mắt các ngươi ra, thì không được mà!- Thanh Hằng ánh mắt tràn đầy nộ khí, giọng điệu còn là âm thầm hiếm thấy.
- Nhìn quái gì nữa? Chạy đi!- Triệu Hoài hét lớn, nói lời nhắc nhở.
Triệu Hoài ở lại bộc hậu, Thanh Đạt liền nhân cơ hội này mà chạy trốn trước. Hắn ta trực tiếp đối đầu Thanh Hằng. Quyền cước giao nhau, không hơn không kém, thực lực hai bên có vẻ tương đồng.
- Hay lắm, còn biết hy sinh bản thân để bảo vệ đồng đội. Khá khen cho ngươi, đợi đến khi móc mắt ngươi ra. Ta sẽ nhẹ tay một chút!- Thanh Hằng giờ đây, nét mặt đôi phần c·hết chóc.
- Có móc được hay không, thì phải có bản lĩnh đã. Dựa vào cô, không nổi đâu!- Triệu Hoài nhân cơ hội này, trêu chọc cả cô ta.
Hai người bọn họ cứ thế mà dây dưa với nhau. Động tĩnh phát ra tất nhiên thu hút sự chú ý của những người còn lại. Sắp thấy bản thân bị bao vây, Triệu Hoài liền ra đòn mạnh mẽ đánh tới, nhân lúc đối phương không chú ý thì bỏ chạy. Theo sau hắn là một tràn vang vọng tiếng hét: 'Đứng lại, đứng lại cái tên d·â·m tặc kia!'
( Ta thật sự không hiểu, hét như thế có ít gì. Hỗ trợ thị uy, hay là gia tăng cảm xúc? Hay là thật sự sẽ có kẻ đứng lại vì ngươi hét như thế!) Triệu Hoài một đường chạy trốn, không khỏi suy nghĩ.