Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 427: Cảnh Hoà, tiến vào trạng thái hoá cuồng

Chương 427: Cảnh Hoà, tiến vào trạng thái hoá cuồng


Trận chiến phía dưới, Cảnh Hoà hoàn toàn rơi vào thế yếu. Trên người, đã bắt đầu xuất hiện v·ết t·hương. Ông Ba thấy vậy, mặt đã có chút biến sắc. Không ngờ tới, tình hình lại áp đảo như này. Nếu như không có biến cố, việc thua cuộc chỉ là vấn đề về thời gian.

- Đó mà là biết nặng nhẹ của ngài đó à? Có khác gì, lừa người không cơ chứ?- Ông Ba ồn ồn lên tiếng, đôi phần càm ràm.

- Còn chưa c·hết cơ mà, ngài không cần phải lo. Yên tâm đi, thằng nhóc đó tự có chừng mực!- Mạc Can tươi cười mà nói, một chút cũng không dấu diếm.

- Người... Hay lắm! Vậy thì, chúng ta cứ chờ xem vậy!- Hết cách, Ông Ba chỉ đành nuốt cục tức này vào trong.

Cảnh Hoà thương tích trên người, ngày một thêm nhiều. Thành ra như thế này, hắn vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân vì sao, bản thân lại bị nhắm tới. Có lẽ hắn đã quên, người con gái ấy. Đây là cái giá phải trả, mà bản thân phải chịu.

- Ngươi làm thật luôn đấy à? Tên khốn kia, ngươi rõ ràng là tìm ta gây sự mà. Ta nhớ kĩ mặt ngươi rồi đấy!- Sờ vào vết thương, Cảnh Hoà nhăn mặt mà mắng.

- Ngươi quên nhanh thế, mới ngày kia còn tổn thương tiểu thư nhà ta. Ngày hôm nay, chính là quả báo mà ngươi phải nhận lấy!- Kim Nguyên trầm giọng, khí tức tỏa ra càng là kinh người.

- Tiểu thư? Tiểu thư nào? Ngươi nói gì thế? Sao ta nghe không hiểu?- Cảnh Hoà nhíu mày, một mặt ngu ngơ không hiểu gì.

- Đừng nhiều lời nữa, chịu c·h·ế·t đi!- Lời vừa dứt, Kim Nguyên đã trực tiếp xông đến.

Mỗi một kiếm chém ra, đều ảo diệu vô cùng. Như con rắn độc, vồ lấy con mồi. Chỉ cần bất cẩn, lập tức nhận lấy hậu quả. Cảnh Hoà phải chật vật lắm, mới có thể tạm thời ứng phó. Tình hình này mà còn kéo dài, hắn khó lòng cầm cự được lâu.

- Đây là ngươi ép ta đấy, đừng có mà hối hận!- Cảnh Hoà hét lớn một hơi, khí tức dâng trào.

Thoạt nhiên, xung quanh hắn ta xuất hiện một mảng khí tức đỏ rực như máu, rồi tất cả lại đi vào trong cơ thể hắn. Cảnh Hoà cũng vì thế mà phát sinh biến hóa, hai mắt đỏ ngầu. Tiến vào trạng thái hoá cuồng, thực lực trong chốc lát gia tăng đến mức đáng kinh ngạc.

Lần này đổi lại, hắn như con mãnh hổ mà lao nhanh đến đối phương. Vung đao ra đòn, uy lực mười phần mạnh mẽ. Ép cho kẻ địch, phải lui bước về sau. Cuồng cuộn như bão tố, đánh cho kẻ địch không kịp trở tay. Còn đâu cái dáng vẻ, thua thiệt đủ đường như vừa rồi.

- Tên này, sao lại?- Kim Nguyên nhăn mặt, ngạc nhiên không ít. Hắn tạm thời, chỉ đành tránh né.

Cảnh Hoà áp sát, liên tục ra đòn. Đao kết hợp với cước, không ngừng ra chiêu. Ý định đánh nhanh thắng nhanh nhưng với tình thế hiện giờ, khó lòng thực hiện. Đối phương liên tục né chiêu, tránh đòn. Đánh trúng, khó như lên trời.

Nhưng như thế, Cảnh Hoà cũng không hề bỏ cuộc. Tiếp tục vung đao nhưng do dùng lực quá mạnh, bản thân xém tí thì té. Nắm lấy thời cơ đó, Kim Nguyên liền thuận thế phản công. Tiếp cận, ý đồ ra tay.

- Bắt được ngươi rồi!- Cảnh Hoà mỉm cười, sặc mùi gian trá. Chớp mắt, hắn đã nắm chặt lấy tay đối phương.

- Cái gì?- Trước tình thế này, Kim Nguyên quá đổi bất ngờ.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một đao đã đến ngay trước mặt. Tên đó lập tức, gia khí phòng thân. Nhưng không tránh khỏi, đao ấy xuyên người. Máu tươi bắn ra, phun thẳng lên mặt Cảnh Hoà. Càng làm cho hắn, trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

- Haha, ngươi còn dám khinh thường ta nữa không?- Vừa nói, Cảnh Hoà vừa vung đao chém tới. Hắn giờ đây, đã điên cuồng đến cực độ.

- Tên điên này, buông ta ra!- Kim Nguyên dồn hết lực, đá ra một cước mới có thể đẩy lùi đối thủ. Bằng không, phen này hắn c·h·ế·t chắc.

Dựa vào gia khí phòng thân, thương tích trên người hắn ta tuy nhiều nhưng không nguy. Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, sắc mặt khó coi không thôi. Kim Nguyên không sao ngờ tới, đối phương lại làm ra hành vi điên cuồng như vậy.

- Tên khốn kia, tiếp chiêu!- Chưa kịp hồi thần, Cảnh Hoà đã lao nhanh đến.

Hắn ta một lần nữa, vung đao mà chém. Kim Nguyên thấy vậy, liền đưa kiếm ra đỡ. Vũ khí chạm nhau, thanh âm vang rền, người người chấn kinh. Hắn bị ép đến mức, phải dùng đến toàn lực mới chống đỡ được một màn này.

Trên đài cao, vẻ mặt của Mạc Can cùng với Ông Ba đã hoàn toàn đảo ngược cho nhau. Còn đâu cái dáng vẻ đắc ý như vừa rồi. Siết chặt nắm đấm, nét mặt ưu ám. Này, có khác gì khỉ ăn ớt không cơ chứ.

- Ha ha, nhìn bọn trẻ kìa, nhiệt huyết sục sôi. Thật là làm cho người ta, ngưỡng mộ quá đi mất!- Ông Ba cất tiếng, ý cười hiện rõ trên khuôn mặt.

- Vậy sao? Không biết cái gọi là nhiệt huyết sục sôi đó, có thể duy trì được bao lâu đây. Thật là khiến cho người ta, dõi mắt mong chờ!- Mạc Can cũng không kém, mạnh miệng đến cùng.

Hai người bọn họ, quyết ăn thua nhau đủ. Đâu còn cái gọi là, bằng mặt không bằng lòng. Chỉ còn thiếu một chút nữa, gần như là trở mặt. Lại nói đến một bên khác, tình hình cũng không khá khẩm hơn là bao. Triệu Hoài với Hải Tình, cũng chỉ thiếu một chút nữa là đánh nhau.

- Trận chiến đổi chiều rồi kìa! Này, cũng khó lường quá đi!- Hải Quỳ hét lớn, hớn hở mà quan sát.

- Còn chưa đâu, đừng gấp!- Ngược lại, Triệu Hoài bình thản đến lạ.

- Ngươi thì biết cái gì, cứ ở đó mà làm bộ làm tịch. Ta thấy...- Hải Tình sớm đã chướng mắt hắn ta, liền buông lời mỉa mai.

- Ngươi có thấy hay không, không quan trọng. Quan trọng là, hắn còn cầm cự được bao lâu. Nếu như đến giới hạn, còn không đánh bại được đối phương. Hắn xem như, nắm chắc phần thua!- Triệu Hoài lạnh giọng, trực tiếp cắt ngang lấy Hải Tình đang nói.

- Ngươi... Cái tên khốn kiếp này! Ta còn chưa nói xong, ngươi đã chen ngang. Ý gì đây?- Hải Tình nắm lấy cổ áo đối phương, ý định ra tay. Thật là nhịn hết nổi rồi.

- Ta thì có ý gì cơ chứ? Ngươi ngậm mẹ mồm vào đi, nói nhiều như thế làm gì? Ai mượn?- Triệu Hoài lời lẽ khiêu khích, cố tình chọc tức tên đó.

- Hai người các ngươi có thôi đi không hả? Làm loạn như vậy làm gì? Có tin là lần sau, ta không rủ các ngươi nữa không?- Thấy thế, Hải Quỳ liền lớn tiếng mà khuyên can.

- Ngươi nhớ lấy, lần này mà không có Hải Quỳ, ngươi biết tay ta. Đối với ta mà nói, ngươi chẳng là cái thá gì đâu. Biết thân biết phận mình đi!- Hải Tình sau khi nói lời cảnh cáo, thì đẩy mạnh hắn ta qua một bên.

- Sợ quá cơ? Ngươi làm ta sợ quá đấy, sợ đến nổi không ngậm được miệng luôn đây này!- Triệu Hoài vẫn chưa có ý định thôi, tiếp tục mà khiêu khích đối phương.

- Triệu Hoài, ngươi có im miệng lại không? Ngươi còn không im miệng, thì rời khỏi đây đi!- Trong lúc nóng giận, Hải Quỳ vô tình thốt ra lời này.

- Cô đuổi ta đi chứ gì? Được thôi! Hai người các người cứ đứng đây mà từ từ xem đi! Ta đi là được chứ gì!- Nói rồi, Triệu Hoài không chút do dự, xoay người trực tiếp rời đi. Đây vốn dĩ, chính là ý định của hắn. Bầu không khí lúc này, liền rơi vào cảnh không vui.

- Triệu...- Hải Quỳ thật lòng cũng không muốn hắn rời đi, muốn nếu kéo nhưng Hải Tình lại ngăn cản lấy cô ta.

- Cứ để hắn ta đi đi, làm như giỏi lắm không bằng. Mặc kệ hắn!- Hải Tình mắt thấy hắn ta rời đi, lòng thầm đắc ý.

Chương 427: Cảnh Hoà, tiến vào trạng thái hoá cuồng