Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 429: Trận thứ tư, Văn Thành
Triệu Hoài muốn thăm nhập vào trong nhà tù kia, liền dùng đến tiểu xảo. Nào ngờ, tay trái có chút khó kiểm soát. Liền đem đối phương, ném đến đầu u một cục, to như quả trứng gà. Nhìn thôi, đã thấy đau. Bọn họ cũng vì vậy, mà canh phòng nghiêm ngặt hơn.
- C·hết rồi, lỡ tay! DG, ngươi xem xem, có cách nào vào trong đó không?- Hết cách, Triệu Hoài đành hạ mình cầu viện.
- Đừng hỏi ta, ta không biết đâu. Ngươi tự mình lo lấy đi, không phải ngươi giỏi lắm sao?- Đổi lại, là DG phũ phàng từ chối.
- Xì, ngươi đúng là đồ không đáng tin mà. Nhờ chút việc, cũng làm không được. Trông người chi bằng nhờ mình, tự ta lo vậy!- Nhờ vả không được, Triệu Hoài liền vờ thanh cao.
Đang lúc hai người kia ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Triệu Hoài bên này, tiếp tục mà hành động. Tay cầm một viên đá khác, to gấp đôi ban nãy. Đã lỡ rồi, thì làm tới luôn. Canh chuẩn vào đầu, một lần nữa ném mạnh.
- Một trò mà muốn chơi đến hai lần, ngươi xem ta là đồ ngu đấy à?- Đối phương không chút khó khăn, viên đá ấy đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
- Là ai? Còn không mau cút ra đây. Dám chơi ta, ngươi chán sống rồi sao?- Tên đó hét lớn một hơi, khí tức tỏa ra càng là khủng bố kinh người. Viên đá trong tay, cũng theo đó mà bị bóp nát.
- Bình tĩnh lại xem nào, ngươi định gây náo loạn à? Để chủ thượng biết được, chúng ta không yên đâu. Để ta dùng khí, tìm người cho ngươi!- Thấy vậy, người còn lại liền nói lời khuyên can.
Nói rồi, một cổ khí tức mạnh mẽ quét ngang qua nơi đây. Nội trong bán kính 1km, đều bị nó dò xét. Cũng mai là Triệu Hoài sớm đã gia khí toàn thân, che đậy khí tức. Không thì dưới uy áp đó, không sớm thì muộn cũng bị phát hiện.
- Quái lạ, sao lại không cảm nhận được ai? Lẽ nào... Không đúng, làm gì có chuyện đó!- Sau khi dò xét, lại không nhận ra điểm bất thường. Điều này khiến cho hắn ta, nhất thời hoang mang.
- Ngươi sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế kia?- Tên bị ném trúng đầu, thấy lạ liền dò hỏi.
- Không có gì, chỉ là tìm không ra đối phương. E là chuyện này không đơn giản, phải báo cáo lên trên mới được!- Người còn lại đưa tay chống cằm, nghiêm túc mà đáp.
- Vậy sao? Nghiêm trọng thế cơ à? Nhưng lỡ như, cấp trên đến rồi không thấy điểm bất thường. Chúng ta không phải, sẽ bị trách phạt hay sao?- Tên bị ném trúng đầu xoa lấy v·ết t·hương, chần chừ mà nói. Thiệt hơn trong đó, hắn hiểu rõ.
- Ngươi nói cũng có lý, vậy ngươi đứng đây canh đi. Ta sẽ tuần tra một vòng, xem xem có bất thường đâu không?- Sau khi suy tính một lượt, đây là cách ổn thỏa nhất mà hắn ta nghĩ ra.
- Đi sớm về sớm đấy, không có bỏ ta ở đây một mình rồi trốn đi chơi đó. Ta mà biết, ta tố cáo ngươi đó!- Trước khi đối phương rời đi, tên đó còn không quên dặn dò.
- Biết rồi, chuyện lớn không lo lại lo ba cái chuyện không đâu. Ngươi đấy, bị người ta ném đá cũng đáng đời lắm!- Nói rồi, đối phương liền rời đi. Tuần tra một lượt, dò xét xung quanh.
Một bên khác, Triệu Hoài vẫn chưa chịu rời đi. Ẩn núp gần đó, chờ đợi thời cơ thích hợp mà ra tay. Có điều, đối phương thực lực xem ra cũng không hề tầm thường, có lẽ là Chiến giả cấp 5. Hắn ta cũng vì thế, không dám làm càn.
- Muốn bắt được ta, không dễ thế đâu. Mà hai cái tên này, tính phòng vệ cao quá. Muốn xâm nhập vào trong, khó hơn ta nghĩ rồi đây nhưng không phải là không thể!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, xem xem diễn biến như nào rồi mới tính tiếp.
- Ta nghĩ là, ngươi nên rút lui đi. Bọn họ đã đề phòng, ngươi cưỡng cầu vào trong đó chỉ tổ thiệt thân. Rút lui an toàn, mới là thượng sách hiện giờ. Còn ở lại đây lâu, thiệt nhiều hơn lợi!- Thấy vậy, DG thiện ý mà buông lời nhắc nhở.
- Ừm... Nghe lời ngươi vậy! Rút lui trước, tính kế về sau. Đó mới là cách hay!- Triệu Hoài trầm ngâm một lúc, rồi mới đưa ra quyết định. Hôm nay, thăm dò như thế này đã quá đủ rồi.
Lại nói đến diễn biến của trận giao lưu, đã đến lượt Văn Thành ra sân. Đối thủ của hắn, là một nam thanh niên với sải tay cực dài. Cao và gầy, là hai từ để diễn tả đối phương. Nhưng mà cảm giác mang lại, lại khiến cho con người ta không mấy dễ chịu.
- Bắt đầu được chưa? Nhanh một chút đi, ta bận lắm đấy!- Tên đó cất tiếng, hoàn toàn không để Văn Thành vào mắt.
- Nếu như ngươi muốn, vậy thì chúng ta lập tức bắt đầu!- Hai người bọn họ không giới thiệu gì nhiều, đã trực tiếp đánh.
Lời vừa dứt, Văn Thành liền phóng ra hai thanh phi đao, mở màn cho trận chiến. Đối thủ cũng chẳng kém cạnh gì, với khẩu s·ú·n·g ngắn trong tay. Bắn ra hai viên đ·ạ·n, đã đánh bật phi đao của đối phương ra một bên.
- S·ú·n·g sao? Thứ đồ chơi đó, ngươi vẫn còn dùng tới sao?- Văn Thành giọng điệu mỉa mai, còn là có chút khinh thường.
- Là đồ chơi, nhưng nó có thể lấy mạng ngươi đấy. Cẩn thận vào!- Đối với lời đó, đối phương cũng chẳng hề để tâm.
Hắn canh chuẩn, bắn ra ba viên đ·ạ·n mà đáp trả. Đ·ạ·n ấy đi nhanh, nhưng không nhanh bằng mắt của Văn Thành. Một thanh phi đao, đã đánh bật cả ba. Nhìn qua thì thực lực chênh lệch nhưng thực chất, đây là ý đồ của đối phương.
- Tán nhật ám phi!- Văn Thành muốn đánh nhanh thắng nhanh, liền thi triển bí kì của bản thân.
Nói rồi, hắn phóng ra tám thanh phi đao. Uốn lượn thành vòng, hướng thẳng kẻ địch. Mỗi đao, đều mang theo sự nguy hiểm mà đến. Ấy vậy mà, đối phương không chút hoảng loạn. Bắn ra từng viên đ·ạ·n đánh chặn, nhưng đáng tiếc chẳng có viên nào trúng cả.
Chớp mắt, phi đao đã đến trước mặt. Không còn cách nào khác, hắn đành lách người tránh chiêu. Tám thanh thì tránh được sáu, hai đao còn lại thì xước nhẹ qua da. Mặc dù không có gì là nguy hiểm, nhưng tạm thời ép hắn ta rơi vào thế yếu.
Chưa kịp định thần, tám thanh phi đao ấy sau khi uốn lượn một vòng. Lại quay ngược lại, tiếp tục mà t·ấn c·ông lấy hắn. Đao này nối tiếp đao kia, cuồn cuộn không dứt. Phải chật vật lắm, hắn mới tránh được một kiếp. Nhưng nào ngờ, bất ngờ còn ở phía sau.
Tên đó lộn nhào vài vòng trên không, lách người điệu nghệ. Thành công trong việc né đòn, thậm chí còn tiện tay mà bắn ra vài viên đ·ạ·n đáp trả. Nhưng đáng tiếc, cho dù có như thế cũng chẳng mải mai tổn thương đến Văn Thành. Đ·ạ·n đó, đều bị phi đao đánh chặn.
Chân hắn vừa tiếp đất, tám thanh phi đao liền đột ngột thay đổi hướng đi. Tất cả, đều nhắm thẳng vào hắn mà lao nhanh đến. Chỉ cần lơ là một giây thôi, bản thân liền trả một cái giá thật đắc. Hắn cũng vì lẽ đó, mà cẩn thận đề phòng.
- Phiền phức thế, chậc, phải nghiêm túc hơn mới được!- Đối phương lầm bầm trong miệng, ánh mắt thay đổi thấy rõ, trở nên sắc bén hơn hẳn.
Nói rồi, hắn nhẹ quơ tay, một thanh phi đao đã nằm gọn trong tay hắn. Xoay người tránh né, lại bắt lấy hai thanh phi đao nữa. Chẳng mấy chốc, sáu trong tám thanh đã được hắn bắt lấy. Dùng lực bóp nát, phi đao trong tay liền vỡ vụn. Văn Thành thấy vậy, liền vội vàng mà thu đao lại.
- Không chơi nữa sao? Vậy thì tới ta!- Hắn ta lườm lấy Văn Thành một cái, lạnh giọng mà nói.
Mắt thấy, là hắn ta bắn ra vô số viên đ·ạ·n. Viên nào viên nấy, như xé gió mà đi. Tốc độ cực nhanh, mắt thường khó lòng theo kịp. Nhưng Văn Thành sớm đã gia khí phòng thân, chút đ·ạ·n nhỏ này làm sao làm khó được hắn.