Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 451: Yến tiệc bắt đầu
Sau một hồi lâu, việc tế lễ cũng coi như kết thúc. Lúc này, yến tiệc mới chính thức bắt đầu. Ba người bọn họ, bao gồm hai tộc nhân tộc người cá và Triệu Hoài, cũng tham gia vào đó. Giữa đại điện uy nga, là nơi tổ chức yến tiệc.
- Lâu đến như vậy, cuối cùng cũng có thể ăn no uống say rồi!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, tâm tình hứng khởi.
- Ba vị đã vất vả rồi, nào nào nào, ngồi ở đây đi!- Mạc Can mắt thấy bọn họ tới, đối phương còn chưa kịp mở lời, lão ta đã lên tiếng trước. Chỉ vào vị trí ngồi ở hàng đầu, cao giọng mà nói.
( Cái gì? Ngồi ở đó sao? Bàn đầu à, biết vậy lúc nãy chuồn đi cho rồi. Che nửa mặt như này, không biết bọn họ có nhận ra hay không đây?) Triệu Hoài mặc dù đã ngụy trang nhưng khó tránh khỏi việc người khác nhận ra. Vả lại, ở đây người có thể nhận ra hắn ta cũng không ít. Đến lúc đó, phiền phức sẽ không nhỏ. Nhưng hiện giờ đã không còn đường lui, đành đi bước nào hay bước đó vậy.
- Cảm ơn quốc vương hậu đãi!- Một tộc nhân tộc người cá đứng ra, chấp tay cung kính nói.
- Không cần phải nói lời khách sáo, là ta cảm ơn các vị mới phải. Nếu không các vị đây, Đào Hoa Đảo Quốc làm sao có một ngày hôm nay. Công lao của các vị, đời đời khắc ghi!- Mạc Can tươi cười mà nói, ý vui lộ rõ trên khuôn mặt.
- Đều là chuyện nên làm cả!- Tộc nhân tộc người cá còn lại, cúi người chào rồi tiếp lời.
- Nào nào nào, các vị còn đợi gì nữa, còn không mau lại đây mà ngồi!- Mạc Can nhiệt tình mời gọi nhưng khí chất quân vương trên người, lại vô cùng mãnh liệt.
- Bóng dáng này, nhất định là anh ấy!- Triệu Hoài lướt qua, Diệp Ninh lập tức nhận ra hắn ta.
- Wa, đám người thần thần bí bí đó là ai thế? Ngồi còn cao hơn cả chúng ta nữa?- Gia Kiệt nhíu mày, thắc mắc mà nói nhỏ với Mỹ Duyên bên cạnh.
Vị trí của mỗi vị ngồi tại đây, đều đại biểu cho thân phận của bọn họ. Mạc Can ngồi ở vị trí chủ tọa, Khâm Đàn thì chỉ kém hơn lão ta nửa bậc. Bậc thứ 1, là để dành cho đám người Triệu Hoài ngồi. Theo đó, bậc thứ 2 là khách quan tôn quý được mời, tiêu biểu như Diệp Ninh ngồi ở bậc này. Bậc thứ 3, mới đến thiên kiêu học viện.
- Bọn họ à, không biết! Ta chỉ biết họ là khách quý của quốc vương Đào Hoa Đảo Quốc thôi. Ngươi đó, định làm gì nữa đây?- Mỹ Duyên liếc nhìn Gia Kiệt một cái, nhẹ giọng mà nhắc nhở.
- Khách quý sao? Sao nhìn tên kia quen thế? Cứ khả nghi làm sao ấy? Từ đầu đã thấy đáng ngờ rồi, có cơ hội phải thăm dò mới được!- Gia Kiệt vẫn chưa có ý định từ bỏ, nhất quyết muốn thăm dò lấy đối phương.
- Cánh tay bó bột thế kia, Triệu Hoài, là hắn sao?- Không chỉ Gia Kiệt sinh nghi, mà Văn Thành một bên cũng vậy.
Triệu Hoài chỉ mới vừa ngồi xuống, đã cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bản thân. So với lúc trên đài cao kia, chỉ hơn chứ không kém. Có điều là bây giờ, đã không còn ác ý mãnh liệt như ban nãy nữa.
- Nhìn đi, tốt nhất là nhìn đến lé mắt luôn đi. Chưa gì hết đã muốn thăm dò ta rồi, đúng là phiền phức mà!- Trước những ánh mắt đó, Triệu Hoài vẫn là ung dung như cũ.
- Nào, các vị chờ đợi đã lâu. Đã đến lúc, yến tiệc chính thức bắt đầu. Nhập tiệc!- Mạc Can nói ra lời này, thanh âm vang vọng cả đại điện.
Lập tức, các món ăn ngon được dâng lên nhiều vô số kể. Nào là bào ngư to bằng lòng bàn tay, vi cá thượng hạng,... Rượu, tất nhiên là thứ không thể thiếu. Ai nấy cũng đều cười nói vui vẻ, nâng ly với nhau.
Duy chỉ có ánh mắt Diệp Ninh nhìn về phía Triệu Hoài là không thay đổi. Lấp la lấp lánh, tràn đầy ánh sao. Một màn này, Trung đều chứng kiến cả. Nhưng lại không dám nói, cũng không dám ngăn cản. Chỉ đành, nghiến răng chịu đựng.
- Lẽ nào, thực sự là tên đó?- Trung siết chặt nắm đấm, trầm giọng mà nói.
- Nào nào nào, ngươi một tay không được tiện. Ta đút ngươi ăn!- Không biết từ lúc nào, Diệp Ninh đã xuất hiện bên cạnh Triệu Hoài. Tự tay gắp thức ăn, ân cần mà chăm sóc lấy hắn.
( Wa, có cần phải nhất thiết như này không? Đây khắc gì cô công khai thân phận của ta. Muốn hại ta c·hết hay gì?) Triệu Hoài lòng thầm trách, nào đâu có dám lớn tiếng thành lời.
- Khụ khụ, cô gái này, không cần phải làm như vậy đâu. Chúng ta không thân cũng không thiết, cô làm như này, thật là không thỏa đáng!- Triệu Hoài xua tay từ chối, dự là có chuyện không lành.
- Ta thấy cần mà, giúp người là niềm vui. Ngươi b·ị t·hương như này rồi, không ai giúp ngươi thì thật là tội nghiệp!- Diệp Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, yểu điệu mà thướt tha.
- (Ta cần cô tội nghiệp sao?) Nhưng mà ta không cần, cô về chỗ đi. Đừng có làm loạn, kẻo lại không hay!- Triệu Hoài khéo léo từ chối, nhưng hắn muốn tránh cũng tránh không được.
- Hu hu, hic hic! Ta chỉ muốn giúp đỡ thôi mà, có cần phải lớn tiếng như vậy không?- Diệp Ninh cúi nhẹ đầu xuống, giả vờ ủy khuất mà nói.
- (Ta lớn tiếng với cô hồi nào? Đừng có vu oan cho ta nhá!) Thôi được rồi, đừng có giở trò này với ta!- Chứng kiến bộ dạng đó của cô ta, Triệu Hoài chỉ đành nhượng bộ.
- Vậy thì, Aaa!- Diệp Ninh dâng thức ăn tận miệng, hắn cũng không còn cách nào khác ngoại việc làm theo yêu cầu của đối phương.
- Wa, nhà ngươi cũng có phúc khí quá đi. Chỉ mới vừa ngồi, còn chưa ấm mông nữa là có người đẹp quay quanh rồi. Đúng là ghen tị mà!- Tộc nhân tộc người cá kế bên, thấy vậy liền buông lời châm chọc lấy hắn.
- Ha ha ha, ngươi cứ nói quá! (Phúc khí mẹ gì, là hoạ sát thân thì có!)- Triệu Hoài gượng cười, lòng thầm đau nhói.
( Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là tên khốn đó rồi!!) Dựa vào một màn đó của hai người bọn họ, mấy người kia không cần nghi ngờ gì nữa. Có thể trực tiếp khẳng định, đối phương là ai. Là hắn, Triệu Hoài.
- Không biết vị tiểu thư đây, tên họ là gì? Có thể, cho ta biết được không?- Bất chợt, Mạc Khải lại đi đến trước mặt Nhược Tuyết, thanh tao nhã nhặn mà nói lời chào hỏi.
- Triệu... Anh nhìn gì thế? (Xém tí nữa là lỡ miệng rồi. Triệu Hoài, anh ấy cải trang như này, chắc chắn là có chuyện cần làm. Không nên gọi thẳng tên thì hơn. Nếu như không phải quá nhớ anh ấy, thì ta cũng không đã vội vã tìm đến như này. Đều tại anh ấy cả, không từ mà biệt!) Diệp Ninh càng nghĩ, lại càng thấy tức. Liền trở thành bộ dạng, thiếu nữ oán giận.
- Ta thì có thể nhìn gì chứ? Cô làm gì thế? Sao mặt lại bí xị thế kia?- Triệu Hoài quay đầu nhìn lại, liền thấy một mặt kém sắc của cô ta.
- Đều tại anh không từ mà biệt, làm hại người ta tìm muốn c·hết. Bây giờ gặp mặt thì lại giả đò không quen, đúng là đáng ghét mà!- Diệp Ninh nói rồi liền nhéo lấy hắn ta một cái thật mạnh cho hả giận.
- Âyda, đau đau đau! Đau c·hết ta rồi! Ta là có việc cần làm, không tiện mới không nói cô cho biết. Náo cái gì không biết nữa? Ngoan nào, đợi chuyện này xong. Ta tìm cô sau không được sao?- Triệu Hoài nhăn mặt, ra sức mà thanh minh.
- Anh làm chuyện gì? Em có giúp được không? Nếu em giúp được thì cứ nói ra đi, đừng ngại!- Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, là Diệp Ninh lại đau lòng.
- Không nói cho biết đâu! Vả lại, chuyện này cô đừng tham gia vào thì hơn. Có lòng là được rồi!- Triệu Hoài nhéo má cô ta, nhẹ giọng vỗ về.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.