Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 454: Chọc tức Chí Toàn
- Tên đó cũng vô lại quá đi, bản thân gây chuyện lại bắt người khác gánh thay. Đúng là cặn bã mà!- Một bên khác, Bích Hạ vẫn là không ngừng nói xấu sau lưng Triệu Hoài với Nhược Tuyết.
- Ngươi...
Đối với việc rời đi của Khâm Đàn, Gia Kiệt phía sau vẫn là chưa hiểu rõ mấy. Dựa vào thân phận cũng như thực lực, Khâm Đàn dễ dàng có thể chèn ép được đối phương. Nhưng nay lại lựa chọn rời đi, thật làm cho người ta khó hiểu.
- Wa, thèm đòn đến thế cơ à? Xem ra không dạy dỗ ngươi một chút là không được rồi. Nhưng mà, ngươi thì lại không xứng đáng để ta ra tay. Diệp Ninh, cô thay ta giải quyết đi!- Triệu Hoài trực tiếp, đem cái phiền phức này đẩy đến tay người khác. Bản thân thì thảnh thơi mà xơi trà.
Chương 454: Chọc tức Chí Toàn (đọc tại Qidian-VP.com)
- Các vị đây, thực sự là không xem ta ra gì sao? Mặc dù ta chỉ là quốc vương của đảo quốc, nhưng không đến nổi không được xem trọng. Các vị lại không nể mặt ta, vậy cũng đừng trách ta không khách sáo với các vị đây!- Cùng với lời này, Mạc Can tỏa ra khí tức vô cùng mãnh liệt, áp bức đến nghẹt thở.
- Mấy vị đây, thật là xem lão đây không tồn tại sao? Yến tiệc vui như thế này, sao không tận hưởng mà lại sinh sự thế kia? Lẽ nào là do ta, đón tiếp không chu đáo?- Mạc Can nhìn không nổi nữa rồi, còn để bọn họ tự tung tự tác thì mặt mũi của lão xem như mất sạch. Không thị uy một chút, thì thật là không xem ai ra gì.
( Tên này, rõ ràng là muốn kiếm chuyện mà. Một Sử Thi giả thì thôi đi, đến quốc vương của Đào Hoa Đảo Quốc hắn cũng không xem ra gì. Không biết, hắn nghĩ gì trong đầu nữa!) Trước những lời đó, Trung không khỏi ngờ vực.
- Ây, người trẻ ấy mà, chào hỏi xong thì phải giao lưu một tí nó mới khỏe người. Người thân phận tôn quý, cần gì phải xem vào loại chuyện nhỏ nhặt như này!- Triệu Hoài điềm đạm mà đáp, khí thế hoàn toàn không thua kém gì đối phương.
- Wa, vậy thì nặng tay quá. Để hắn nằm giường mười ngày nửa tháng là được rồi!- Triệu Hoài thấy sự tình còn chưa thỏa, liền thêm lời vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hai người các ngươi nói đủ chưa hả? Muốn c·hết có phải không? Ta mà lại sợ hai người các ngươi chắc, có ngon thì tới đây!- Chí Toàn giờ đây, một thân hoả khí bừng bừng.
- Bỏ đi, ta không tính toán với ngươi nữa vậy!- Người đánh cũng không phải là Triệu Hoài, Chí Toàn chỉ đành hậm hực cho qua.
- Không phải nói với em rồi sao? Đừng gấp, đợi đó đi!- Văn Thành xoay xoay li rượu trong tay, âm trầm mà cất tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ồ, nếu như là muốn so tài, cũng không phải là không thể nhưng diễn ra ở đây thì không được. Nếu như các vị đây muốn, ta có thể sắp xếp. Chứ đừng có mà tự ý như này!- Mạc Can nói tiếp, cố gắng dàn xếp mọi chuyện sao cho ổn thỏa nhất có thể. Thân là người làm chủ, bọn họ mà có chuyện tại đây, lão ta cũng khó mà yên thân. Phía sau bọn họ, nào đâu phải là thứ dễ chọc vào.
- Wa, ngươi là ai vậy? Quen biết gì nhau mà nói chuyện với ta. Phắn!- Triệu Hoài cũng không khách khí, khinh miệt mà nhìn đối phương.
- Hành sự? Là sao?- Nghe mấy lời đó, Thị Thu khó mà hiểu rõ.
- Tại sao tên khốn này gây chuyện, ta lại là người gánh hậu quả thế? Tiểu thư, người... Hazz, vẫn là bỏ đi thì hơn!- Trung lầm bầm trong miệng, nhưng không quên lườm lấy Triệu Hoài lấy một cái.
- Phía sau thằng nhóc đó, không ngờ tới hậu thuẫn lại mạnh đến như vậy. Một Học viện Long Cơ thì thôi đi, còn có Diệp thế gia. Quan trọng hơn cả, là tộc nhân phía sau của hắn. Không chỉ bí ẩn, mà đến cả quốc vương của Đào Hoa Đảo Quốc còn có mấy phần kính trọng. Dựa vào mấy điểm này, tạm thời không nên chọc vào hắn thì hơn!- Khâm Đàn xoa cằm, trầm tư mà nói.
- Vậy chuyện này, người định giải quyết như thế nào?- Gia Kiệt nhíu mày, nghi hoặc mà hỏi.
- Ngươi ta c·h·ó gì? Thấy sang định bắt quàng làm họ hay gì? Đây, anh cho này. Cầm lấy rồi cút!- Triệu Hoài tiện tay, đem cái cánh gà nướng nát như tương mà Khâm Đàn làm ra, ném xuống trước mặt đối phương.
- Triệu Hoài, không ngờ ngươi cũng có tư cách xuất hiện tại đây đấy?- Bất chợt, Chí Toàn đã đứng trước mặt Triệu Hoài, cao giọng mà nói.
- Tên Triệu Hoài đó, đối diện với một Sử Thi giả vậy mà lại ngạo mạn đến như vậy, hoàn toàn không xem chúng ta ra gì. Sao lại có tên, gợi đòn thế không biết nữa? Ngài cứ như thế này, mà bỏ qua sao?- Gia Kiệt vừa đi vừa nói, đối với những tên kiêu ngạo như thế, hắn khó tránh được muốn vả mặt đối phương.
- Ngươi là ai? Lại dám làm phiền chúng ta dùng bữa. Có tin là, ta đánh ngươi đến độ ba má ngươi nhìn không ra luôn không hả?- Diệp Ninh tức tối mà nói. Mới vừa đuổi đi một người, một người khác lại tìm đến. Muốn yên tĩnh mà hàn huyên với Triệu Hoài, lại hết người này với khác phá rối, không tức tối làm sao được.
- Chào hỏi gì lại như muốn đánh nhau thế kia? Người trẻ, cậu có phải nên cho ta một lời giải thích hay không hả?- Mạc Can nghiêm giọng, khí chất quân vương lộ rõ.
- Anh, tên Triệu Hoài đó không ngờ lại xuất hiện tại đây? Chúng ta có cần...- Nhìn thấy Triệu Hoài, là Thị Thu lại muốn ra tay dạy dỗ hắn một trận. Đáng tiếc là, thực lực lại không cho phép.
- Đừng gấp! Đêm nay trăng thanh gió má, rất tiện hành sự!- Văn Thành điềm đạm mà đáp, khoé môi thì nhếch lên nụ cười đầy nham hiểm.
- Đã nói với cậu rồi, chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta. Ăn thôi!- Nhược Tuyết vẫn là như cũ, điềm nhiên quan sát tình hình.
- Nhìn ta làm gì? Còn không mau giải quyết hắn đi. Hay là ngươi muốn tiểu thư nhà ngươi bị người ta ức h·iếp, ngươi mới ra tay!- Triệu Hoài sớm đã biết đối phương không bằng lòng ra sức, nên mới ra chiêu khích tướng.
Một bên khác, lại nói đến yến tiệc đang diễn ra. Với sự xuất hiện của Triệu Hoài, một số người đã lâm le lấy hắn. Ai bảo, hắn cứ thích gây thù chuốc oán khắp nơi. Bản thân gặp họa, cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
- Cái tên khốn kiếp này, ngươi muốn đánh nhau sao?- Trước một màn sỉ nhục này, Chí Toàn làm sao mà chịu cho thấu.
- Sợ rồi sao? Vậy thì tốt!- Triệu Hoài đắc ý mà nói, thuận thế mà chọc tức đối phương thêm nữa.
- Ngươi...- Chí Toàn siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Cái gì cũng có giới hạn của nó, xem ra hắn đã chạm đến giới hạn của mình rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Sao, ý ngươi thế nào?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới Chí Toàn, đem trách nhiệm đẩy toàn bộ lên người đối phương.
- Ngươi ta gì nữa, không đánh thì cút đi. Đứng đây làm gì cho trướng mắt ta!- Triệu Hoài thì ngược lại, được đà càng là lấn tới.
- Ồ, là quốc vương điện hạ à? Người nặng lời quá đấy, bọn ta chỉ là chào hỏi nhau một chút mà thôi. Nào đâu có cái gọi là sinh sự ở đây!- Trước sự xuất hiện của đối phương, Triệu Hoài điềm nhiên như không, chẳng chút bận tâm.
- Ngoài sáng không được thì chúng ta có thể hành động trong tối. Chuyện này từ từ thôi, không thể gấp được!- Khâm Đàn nhẹ cười nhưng nông sâu trong đó, lại đủ để c·hết người. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đã thành ra thế kia rồi, bày đặt giao lưu này giao lưu nọ. Sợ rằng giao lưu một hồi, hai tay của hắn chắc phế hết mất!- Bích Hạ nói nhỏ, đổi lại Nhược Tuyết mặt không biến sắc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.