Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 461: Thầy Mạnh, Khâm Đàn

Chương 461: Thầy Mạnh, Khâm Đàn


Triệu Hoài chỉ với vài bước cơ bản, đã đem còng tay nhẹ nhàng tháo xuống. Đeo thứ đó trên người, sức mạnh hắn ta bị hạn chế đi không ít. Khí của bản thân cũng không tài nào mà vận dụng được. Đây chính là cách mà Đào Hoa Đảo Quốc khống chế tù nhân của bọn họ.

Tiếp theo đó, hắn thu người lại. Rút cốt đến cực hạn, di chuyển qua khe hẹp chỉ bằng gang tay trên cửa sổ. Tuy là việc này có chút khó khăn, nhưng không làm khó được hắn. Chẳng mấy chốc, hắn đã thành công thoát ra ngoài.

Bên ngoài, cũng không khá khẩm hơn bên trong là mấy. Một màu tối đen như mực, bốn bề xung quanh mang lại cảm giác vừa âm ưu vừa đáng sợ. Nhưng Triệu Hoài chẳng hề để tâm tới, gia khí toàn thân. Che đậy hành tung, thăm dò như thường.

- Nhà tù này, nếu như không phải là ta. Đổi lại là người khác, nhốt vào thì khỏi ra luôn. Hazz, không biết có nên tự hào hay không đây?- Triệu Hoài xoa cằm, nhẹ lắc đầu mà nói.

- Ngươi đó, cứ đứng đây nói xàm hoài đi. Còn không mau hành động, trời sáng sẽ bất tiện đấy!- DG thấy vậy, liền buông lời nhắc nhở.

- Biết rồi, nói mãi! Bây giờ thì chỉ thăm dò thôi. Còn về hành động thực sự, thì e là phải để sau vậy. Chuyện này, không gấp được đâu!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, không chút bận tâm.

- Tùy ý ngươi vậy, dù sao cũng không liên quan đến ta!- Trước thái độ nhởn nhơ của hắn, DG bất lực cũng không kém.

Một bên khác, đến khi trời sáng thầy Mạnh mới hay tin Triệu Hoài đã b·ị b·ắt giam. Chuyện lớn như này, có ảnh hưởng không nhỏ đến học viện. Vả lại cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Ngay lập tức, liền cùng với cô Nguyệt tìm đến Mạc Can mà chất vấn.

- Quốc vương điện hạ đây, lại bắt giam học viên của chúng ta mà không một lời thông báo. Chuyện này, ngài có phải nên cho ta một lời giải thích không hả?- Thầy Mạnh ngoài mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng.

- Khoan đã, Triệu Hoài là học viên của các vị sao? (Vốn dĩ là người của Ông Ba đã đủ phiền phức rồi, không ngờ tới còn là học viên của Học viện Long Cơ. Xem ra, phải nhanh chóng giải quyết mới được!)- Mạc Can không ngờ đến, sự tình lại phiền phức đến vậy. Nhưng e là chuyện này còn phiền phức gấp nhiều lần lão ta nghĩ.

- Đúng vậy, Triệu Hoài là học viên của bọn ta, là học viên của Học viện Long Cơ. Ngài bắt giam hắn, ít nhiều gì cũng phải cho bọn ta một lời giải thích, có nên không hả?- Thầy Mạnh tiếp lời, ẩn ý cũng tính là không ít.

- E hèm, chuyện này phải kể đến đêm qua. Triệu Hoài mà các vị nói, uống say nên làm bậy, muốn cưỡng bức cung nữ của ta. Nhân chứng vật chứng có đủ, ta không còn cách nào khác nên mới giam hắn lại trước, chờ ngày sau mới định tội!- Mạc Can đem sự tình, kể sơ qua một lượt.

( Cái thằng nhóc c·hết tiệt này, lại làm ra chuyện tày trời thế à? Sớm đã biết nó không phải hạng tốt lành gì, nhưng mà chơi lớn như vậy thì thật là hết nói nổi mà!) Nghe được lời đó, thầy Mạnh như sét đánh ngang tai. Vốn dĩ còn muốn thay hắn ta đòi lại công bằng, nhưng đến nước này thì e là mọi chuyện phải khác.

- Cô Nguyệt, cô là chủ nhiệm của nó. Chuyện này cô định giải quyết thế nào?- Thầy Mạnh suy tính một lượt, rồi mới nói nhỏ vào tai cô ta.

- Chuyện này cũng không thể nào nghe từ một phía được, phải gặp mặt Triệu Hoài, nghe nó giải thích. Nếu đúng như những gì mà đối phương nói, thì chúng ta mặc kệ nó vậy. Ta không chấp nhận, học viên của mình làm ra loại chuyện không bằng loài cầm thú đó!- Cô Nguyệt lạnh giọng, thân là giáo viên, cô ta không thể bao che cho học viên của mình khi phạm phải tội lớn như vậy.

- Ồ lá la, có chuyện gì mà vui thế này? Mới sáng trời mà hai người các ngươi đã ồn ào tại đây, không biết là vì chuyện gì thế?- Đúng lúc này, Khâm Đàn lại bước vào đại điện, theo sau là Gia Kiệt. Chuyện vui thế này, bọn họ làm sao mà bỏ qua cho được.

- Nghe nói đêm qua có biến thái xuất hiện tại đây, đã b·ị b·ắt lại. Mà hai vị của Học viện Long Cơ đến đây, e là cũng vì chuyện này. Không lẽ, tên biến thái đó là học viên của bọn họ?- Gia Kiệt cũng nói thêm vào, mặt lộ rõ vẻ thích thú.

- Gia Kiệt, chuyện này còn chưa rõ, ngươi không nên nói bậy đâu đấy. Lỡ như nói trúng, bọn họ thẹn quá hóa giận đánh ngươi thì sao?- Khâm Đàn tươi cười mà nói, vốn dĩ còn muốn tìm cơ hội làm khó bọn họ. Không ngờ, bản thân còn chưa kịp làm gì thì đối phương đã tự bê đá mà đập chân mình rồi.

- Hai người các ngươi, đến đây là để gây sự đó à? Chuyện này còn chưa rõ, không nên kết luận quá sớm. Thằng nhóc đó mặc dù không tốt nhưng cũng không đến nổi nào. Chuyện này, ta tin nó bị hàm oan!- Lời này nói ra, chính bản thân thầy Mạnh còn không tin nữa là. Nhưng vì mặt mũi, không thể không nói.

- Nhân chứng vật chứng có đủ mà còn chưa rõ, ngươi xem ai cũng là đồ ngốc giống như ngươi đó à? Không lẽ là, các ngươi không có mặt mũi đến mức làm ra chuyện uy h·iếp người ta im miệng đó chứ? Cái này, cũng không phải là không thể!- Khâm Đàn liếc nhìn thầy Mạnh một cái, rồi buông lời mỉa mai.

- Các vị đây, bình tĩnh lại xem nào. Chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng để nó ảnh hưởng đến hòa khí hai bên. Ta đã cho người truyền Triệu Hoài vào đại điện, các vị cứ chờ một lúc rồi sẽ rõ mọi chuyện!- Mắt thấy bầu không khí căng thẳng leo thang, Mạc Can liền đứng ra mà hòa giải.

- Bẩm, quốc vương điện hạ, theo mệnh lệnh mà ngài phân phó. Áp giải phạm nhân đến nhưng tên đó lại không chịu ra ngoài. Thuộc hạ dùng đủ mọi cách, cũng không tài nào lay động được hắn. Là thuộc hạ vô năng, mong ngài trách tội!- Một Kim Vệ bước vào, báo cáo tình hình.

- Ừm, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi. Trần Hào, chuyện này ta giao cho ngươi giải quyết. Trong vòng một chén trà, bắt buộc tên đó phải có mặt tại đây cho ta!- Mạc Can lãnh đạm mà nói, ánh mắt không khỏi nghiêm nghị. Sự tình này, thật là phiền phức.

- Thuộc hạ tuân lệnh!- Trần Hào sau khi nhận lệnh, chớp mắt đã không thấy đâu.

- Có phải là sợ tội nên không muốn gặp ai rồi không? Chậc, tội ác tày trời như thế, gặp ta, ta cũng không dám gặp mặt ai. Không ngờ Học viện Long Cơ, lại dạy dỗ ra loại bại hoại như thế. Đúng là khiến cho người ta, mở mang tầm mắt mà!- Gia Kiệt một bên, nói khấy không ngừng.

- Ngươi... Hay lắm! Chắc là còn cay cú vụ việc Phúc Trọng chứ gì? Một Siêu Việt giả, ấy vậy mà lại không biết liêm sỉ mà ra tay với học viên của bọn ta. Không những không làm được gì mà còn bị mất luôn một tay. Hừ, mở mang tầm mắt à, cũng đúng thật là mở mang tầm mắt mà!- Thầy Mạnh cũng không kém, mạnh miệng mà đáp trả.

- Ngươi hình như quên mất, ta còn ở đây thì phải? Nói chuyện, nên chú ý chừng mực một chút đi. Bằng không, một Siêu Việt giả của ta đã b·ị t·hương. Ta cũng không ngại, đã thương một Siêu Việt giả của Học viện Long Cơ đâu!- Khâm Đàn lời này, nét mặt mười phần sắc lạnh.

- Các vị đây, thật là không xem Đào Hoa Đảo Quốc ta trong mắt sao?- Mạc Can phát động khí tức, uy áp bao trùm nơi đây. Mấy người bọn họ thấy thế, mới miễn cưỡng mà im lặng.

- Thả ta ra! Ta là người các ngươi muốn nhốt là nhốt, muốn gặp là gặp à? Anh đây có giá của riêng mình nhé, không có dễ giải thế đâu!- Giữa lúc này từ ngoài lại truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, nghe ra chính là giọng nói của Triệu Hoài.

Chương 461: Thầy Mạnh, Khâm Đàn