Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 464: Phạm Tuân

Chương 464: Phạm Tuân


Sau một hồi thảo luận, kết quả cuối cùng là đi đến định tội Triệu Hoài. Gần như, hắn ta không có bất kỳ cơ hội nào để biện luận. Bằng chứng đều chỉa vào người hắn, trăm miệng cũng cải không được. Lần này, xem ra là toang thật rồi.

- Nói trắng ra là muốn dồn ta vào chỗ c·hết chứ gì? Thầy, bọn họ ức h·iếp em kìa. Thầy nhất định phải thay em làm chủ!- Triệu Hoài liếc nhìn sang bên cạnh, miệng cười xấu xa. Bản thân xuống nước, liền muốn kéo người khác xuống cùng.

- Thầy trò gì ở đây? Chúng ta quen biết gì nhau, xa ra chút đi bạn ơi. À, ừm, ta còn có việc, đi trước một bước đây!- Mắt thấy tình hình không ổn, thầy Mạnh liền đánh bài chuồn.

- Wa, trở mặt cũng nhanh thật đấy. Thôi được rồi, cô, cô có tin em hay không?- Triệu Hoài tiếp tục quay sang cô Nguyệt. Đổi lại, là dáng vẻ có chút chần chừ nghi ngờ của đối phương. Biết là không nhờ vả được ai, hắn chỉ đành tự lực tự cường.

- Tội trạng đã rành, người đâu mau lôi hắn xuống cho ta. Chờ, sau thu hành quyết!- Mạc Can ngữ khí sắc lạnh, mười phần nghiêm túc.

- Gì? Đùa nhau à? Sau thu hành quyết, nói chơi có phải không? Cưỡng bức thôi mà, mà còn không thành nữa, lại hành quyết. Các ngươi làm như vậy, quá đáng lắm có biết không hả?- Triệu Hoài sửng sốt, nhất thời nói sai.

- Ngươi, cuối cùng cũng nhận tội rồi sao?- Mạc Can nhẹ cười, nhưng từng câu từng chữ đều tràn đầy âm hiểm.

- Lão già kia, dám chơi ta? Hay lắm, còn biết gài bẫy ta nữa. Vẫn là câu nói cũ, ta không làm ta không nhận, ta chỉ lỡ lời thôi!- Triệu Hoài có c·hết cũng không khuất phục nhưng hắn có phục hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là, đối phương xử lý chuyện này như nào mới được.

- Không cần nhiều lời nữa. Người đâu, đem hắn nhốt vào địa lao. Ngày sau sẽ định tội!- Sở dĩ là ngày sau định tội, chính là muốn chừa cho hắn một con đường lui. Mặc dù hắn hống hách thật nhưng hậu thuẫn không nhỏ, đến vương một nước như Mạc Can cũng phải e dè mà xử trí.

- Ta nhớ mặt các ngươi rồi đấy, chờ đó đi. Ta mà min oan được, ta cào nát mặt hết!- Trước khi bị lôi đi, Triệu Hoài còn không quên buông lời đe doạ.

- Tới lúc này rồi mà vẫn còn đòi minh oan cho được. Tên đó, ngoan cố thật đấy!- Văn Thành nhỏ tiếng mà nói, lòng thầm đắc chí. Thù hận khi xưa, xem như trả lại không thiếu chút nào.

- Mọi chuyện ở đây xem như đã xong, làm phiền các vị rồi. Còn về phần Ông Ba, ta sẽ nói lại sau. Hai vị đây, không cần phải bận tâm. Còn nữa, vị đây của Học viện Long Cơ, ta giải quyết như này, hợp lí chứ?- Mạc Can quét mắt nhìn ngang một lượt nhưng ánh mắt quét qua cô Nguyệt lại có chút khác.

Một bên khác, Triệu Hoài một lần nữa trở lại nhà lao thân yêu. Những tiếng mắng chửi, cứ thế mà vang lên không ngừng nghỉ: 'Thả ta ra, ta là bị oan đấy! Có ai nghe thấy không vậy? Điếc hết rồi à? Thật là không có người?'

- Thằng nhóc nhà ngươi, có thể yên lặng một chút không vậy? Ồn ào như thế làm gì, bọn họ thả ngươi ra chắc?- Bất chợt, truyền đến một giọng nói khàn khàn.

- Ai thế?- Triệu Hoài thấy vậy, liền cất tiếng dò hỏi.

- Bạn tù ngươi chứ ai, kế bên đây. Ngươi đó, ồn ào thế không biết nữa, chắc là mới vào đây nhở?- Đối phương nói tiếp, đối với hắn ta hiếu kì cũng không ít.

- Sao ngươi biết? Ngươi rình lén ta à?- Giờ phút này, Triệu Hoài vẫn còn tâm tình đùa cho được.

- Tên kia, nói nhăn nói cuội gì đó? Ai mới vào đây mà không kêu la vài tiếng. Ta khuyên ngươi, nên dưỡng sức thì hơn. Ngươi có kêu khàn cả họng, cũng chẳng ai đối hoài tới ngươi đâu!- Đối phương nhẹ nhàng nhắc nhở nhưng trong đó lại có ẩn ý khác.

- Không dưỡng sức thì sao làm việc nên làm được?- Thoạt nhiên, đối phương lại thay đồ ngữ khí, có chút khó đoán.

- Chuyện này, sao ngươi lại biết?- Ngay lập tức, Triệu Hoài đã nâng cao cảnh giác.

- Khè khè, động tĩnh của ngươi rất nhỏ, khó mà nhận ra. Nhưng đáng tiếc, ở đây có ta. Yên tâm đi, ta không có ý định vạch trần ngươi đâu!- Đối phương đắc ý mà nói, nghe ra giọng điệu còn là đôi phần khoe mẽ.

- Ồ, thì ra là một lão già, ta còn tưởng là cao nhân nữa chứ. Trông cũng ra làm sao đấy chứ!- Bất thình lình, Triệu Hoài không biết từ lúc nào đã hiện diện sau lưng đối phương.

- Sao ngươi lại xuất hiện ở đây thế? Không phải nên ở bên kia sao?- Trước một màn này, đối phương kinh ngạc không thôi. Phạm Tuân, tù nhân của Đào Hoa Đảo Quốc. Râu ria lồm xồm, vẻ ngoài già nua.

- Đoán xem! (Lão già này, không thể cảm nhận được thực lực. Xem ra, là cao thủ ẩn mình đây, phải thăm dò mới được!) Triệu Hoài sớm đã nhận ra điểm bất thường trên người đối phương nhưng vì tránh đánh rắn động cỏ nên điềm đạm trò chuyện một phen.

- Thằng nhóc nhà ngươi, cũng thú vị thật đấy. Không lẽ, là có bí kĩ nào sao?- Phạm Tuân nghi hoặc, chăm chăm nhìn hắn.

- Không! Ta chui lỗ chuột qua, tại ông lo làm màu quá nên không để ý tới thôi!- Triệu Hoài xua tay, tươi cười mà đáp.

- Tường đồng vách sắt mà có lỗ chuột, ngươi đùa ta đấy à? Vả lại mỗi phòng đều có kết giới riêng biệt, thoát ra cũng không phải là chuyện dễ dàng gì nói chi đến thâm nhập vào trong. Còn nữa, còng tay trên người. Phong ấn khí tức của người đeo, ngươi làm sao mà không bị ảnh hưởng vậy? Nói ta nghe xem nào!- Phạm Tuân giờ đây đối với hắn, phải nói là cực kỳ tò mò.

- Ây, chi tiết nhỏ ấy mà, lão cần gì phải để ý. Ta không phải là sợ lão buồn hay sao, nên mới cất công qua đây này. Gặp nhau là duyên, chúng ta chi bằng kết giao với nhau đi!- Biết chắc rằng đối phương không phải là người bình thường, Triệu Hoài liền từ từ mà thăm dò.

- Ha, thằng nhóc nhà ngươi đúng là khiến người ta nhìn không thấu mà. Thú vị, thú vị!- Phạm Tuân tấm tắc mà khen, nhưng lại đang âm thầm đánh giá hắn ta.

- Ồ, thằng nhãi này, gân cốt cũng kì lạ thật đấy. Nhìn thì bình thường như cỏ dại nhưng sức sống thì lại cực kì mạnh mẽ. Hiếm thấy, hiếm thấy!- Hắn chỉ mới vừa không để ý, Phạm Tuân đã áp sát lúc nào lại không hay. Liền đem hắn ta, sờ qua một lượt.

- Way, ông làm gì thế? Đừng có mà sờ mó lung tung. Ta không có sở thích quái dị đâu đấy. Thả ra!- Triệu Hoài bật nhảy về sau một bước, cẩn thận mà đề phòng lão ta.

- Không phải chỉ sờ một chút thôi sao, có cần phải phản ứng thế không? Vả lại nhìn ngươi thế kia mà nói không có sở thích quái gì, c·h·ó nó tin ấy!- Phạm Tuân lườm hắn, khinh thường lộ rõ.

- Ta nói là ta bất đắc dĩ mới phải như này, ông tin không?- Triệu Hoài giờ đây, trên người chỉ có mỗi chiếc quần đùi. Vì thành nghiệp lớn, hắn đúng thật là chịu chơi.

- Xì, nói nhảm! Nghe đồn là có một tên biến thái mới vào đây. Không phải là ngươi đó chứ?- Phạm Tuân gõ gõ ngón tay vào cằm, mơ hồ nhận định.

- Ông có thấy tên biến thái nào đẹp trai như ta không?- Triệu Hoài hất mặt, bày ra tư thế ngầu lòi. Chuyện biến thái này, giấu được thì giấu.

- Biến thái có hay không thì ta không biết, nhưng khùng thì chắc là có. Tội nghiệp, còn trẻ như vậy!- Phạm Tuân thuận thế mà bỡn cợt lấy hắn.

- Ta có cảm giác, ông đang mắng ta đấy!- Triệu Hoài nghệch mặt ra đó, thờ ơ mà nói.

Chương 464: Phạm Tuân