Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 492: Tàn cuộc

Chương 492: Tàn cuộc


Sau một hồi đấu mồm gay gắt, đến cuối cùng Long Hồn vẫn là khuất phục trước hắn. Không còn cách nào khác, đành thả Long Nguyên ra, để hắn lập thành kế ước. Còn hơn là để hắn ta dày vò khổ sở, sống không ra sống, c·hết không ra c·hết.

Long Hồn nhắm chặt hai mắt mình lại, một quả cầu năng lượng nhỏ màu vàng từ trên trán nó xuất hiện. Bên trong chứa đựng Long Uy vô cùng mãnh liệt. Đây chính là nguyên hồn, thứ mà người người khao khát. Sở hữu nó, đồng nghĩa với việc hoàn toàn nắm bắt được Long Hồn trong tay.

- Triệu Hoài, thả lỏng tinh thần. Để ta giúp ngươi một tay!- Chưa đến Siêu Việt giả, tinh thần lực của hắn ta vẫn là chưa đủ mạnh. DG liền trợ giúp hắn một phen, ổn định tâm trí, củng cố sức mạnh tinh thần của hắn.

Có được sự hỗ trợ của DG, Triệu Hoài dùng một tia tinh thần lực của mình mà truyền vào trong đó. Ta sáng lóe lên, hai bên đều có thể cảm nhận rõ. Giữa yêu người bọn họ đã hình thành một sợi dây liên kết, không thể tách rời.

- Khoan đã, ngươi kí kết với Yêu Linh khác rồi. Vả lại, còn là kế ước chủ tớ nữa. Còn nữa, có lộn không vậy, cơ thể của ngươi...- Đến đây, Long Hồn mới nhận ra. Hắn ta đầy rẫy bất thường.

- Tiểu tiết ấy mà, cần gì phải quan tâm tới. Hehe, để ta cởi trói cho ngươi. Sau này, đều là người một nhà cả. Những chuyện không vui trước đây, đều bỏ qua hết đi!- Triệu Hoài xoa xoa tay, cười nham nhở mà nói.

- Không đúng! Tại sao trên người ngươi, lại có khí tức của ta! Chuyện này là thế nào?- Long Hồn giờ đây, nghi hoặc đối với hắn càng ngày càng lớn.

- Ngươi muốn biết sao? Vậy thì, DG, khải giáp!- Triệu Hoài giơ tay trái ra, kiêu ngạo mà cất tiếng.

DG nhận lệnh, liền khởi động chiến giáp. Bắt đầu từ cánh tay trái, rồi chạy dài cơ thể. Chẳng mấy chốc, trên người hắn đã phủ một lớp giáp sáng bóng. Uy nga đến tráng lệ, nhưng đó cũng chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm. Bởi vì Long Cơ còn cần phải sửa chữa rất nhiều mới có thể trở lại thời kỳ huy hoàng của trước đây.

- Khí tức này, là thân xác của ta! Ngươi... Ngươi rốt cuộc đã làm gì? Chuyện này là sao?- Long Hồn đến lúc này mới nhận ra, hắn không hề đơn giản một chút nào cả.

- Ê, chỉ là lấy xác của ngươi chế tạo chiến giáp thôi mà, có gì đâu mà bất ngờ dữ vậy. Haha!- Triệu Hoài lộ ra khuôn mặt của mình, khoái chí cười lớn.

- Tên khốn kiếp c·hết tiệt nhà ngươi, lại cả gan đến như vậy. Thân thể ngàn vàng của ta, không ngờ lại ra nông nổi này. Trở thành món đồ chơi cho người ta, đáng hận! Ta bíp cả lò nhà ngươi, bíp tám đời tổ tiên nhà ngươi...- Theo đó, là những câu từng vung tục được Long Hồn thốt ra, thánh thót như chim kêu.

- Ngươi cho dù có chửi ta đến c·hết, cũng không thay đổi được gì đâu. Vả lại, chiến giáp này là ta kế thừa từ người khác mà thôi, ta cũng chẳng biết gì. Nhưng mà như này không phải cũng tốt sao? Hồn và xác của ngươi, có thể một lần nữa tái hợp. Là chuyện vui đấy, không cần phải tức giận thế đâu!- Triệu Hoài từ tốn giải thích, còn thuận thế mà khuyên bảo nó không ít.

- Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn đi theo ta, hai là c·hết dần c·hết mòn vì sinh cơ tiêu tán. Đừng nói ta không cho ngươi lựa chọn, ngươi chọn đi. Chọn rồi, thì đừng có mà hối hận đấy!- Triệu Hoài chăm chăm nhìn đối phương, chấp hai tay trước ngực, tự tạo cho bản thân uy thế không nhỏ. Nói thì nói thế thôi, nhưng hắn làm gì cho nó có quyền lựa chọn. Một màn này, chính là muốn ép đối phương đi vào con đường mà hắn đã sắp đặt sẵn trước đó.

- Ngươi, HAY LẮM!- Khế ước đã được kí kết, như ván đóng thuyền. Long Hồn vốn đã không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc nghiến răng nghiến lợi mà chấp nhận số phận ngặt nghèo này.

- Làm gì mà tức giận thế kia? Ta có n·gược đ·ãi ngươi đâu mà sợ. Yên tâm, đã đi theo ta thì tương lai ắt hẳn sẽ tươi sáng. Còn sáng cỡ nào thì chưa biết!- Triệu Hoài giở giọng ngon ngọt, dỗ dành đối phương. Ngày sau, có cưỡi rồng dạo phố được hay không. Thì đều xem hết ở một ngày hôm nay.

- Nhìn ngươi, chẳng có chút uy tín nào cả. Trông cứ như mấy tên lừa gạt vậy. Nếu như không phải đường cùng, ta còn lâu mới thèm để mắt đến ngươi!- Long Hồn bực bội nhưng cũng chỉ đành, ngoan ngoãn mà đậu lên vai hắn ta.

Nội thành, cuộc chiến với yêu ma đã kết thúc nhưng những hệ lụy mà nó để lại là vẫn còn đó. Kim Vệ không những phải bảo vệ người dân mà còn phải thu dọn tàn cuộc do trận chiến để lại. Chẳng qua mấy chốc, chiến trường đã được dọn dẹp hơn nửa.

- Lần này hi sinh cũng quá là nhiều đi, nếu như không phải quốc vương bệ hạ kịp thời xuất hiện thì đến chúng ta, cũng e là khó mà bảo toàn mạng sống. Hazz, khổ thế không biết nữa!- Kim Hợi thở dài một hơi, ưu sầu mà cất tiếng.

- Xem ra, ta vẫn là quá yếu rồi. Nếu như ta mạnh hơn thì kết cục có lẽ sẽ khác, cũng không cần nhiều n·gười c·hết đến vậy!- Kim Nguyên nhìn vào cảnh hoang tàn trước mắt, lòng trào dâng một nổi xót xa.

- Dựa vào sức của mình ngươi, thì ít nhất cũng phải Siêu Việt giả trở lên. Không dễ đâu, đừng tự mình làm khó mình như vậy chứ!- Kim Hợi vỗ vai đối phương, lựa lời mà an ủi.

- Không, Siêu Việt giả còn chưa đủ. Ta muốn mạnh hơn nữa. Ít nhất, cũng phải là Sử Thi giả!- Kim Nguyên siết chặt lòng bàn tay, ý chí thiếu niên sục sôi mãnh liệt.

Tầng hầm, sau khi hỗn loạn qua đi. Trần Hào liền tìm cách mở cửa, thả đám người học viện và người cá ra ngoài. Ai nấy cũng đều một mặt hậm hực, không khỏi khó coi. Cũng phải thôi, cơ hội đột phá cấp bậc ngay trước mặt lại vụt tắt, không tức giận mới là lạ ấy.

- Hay lắm! Vậy mà lại nhốt chúng ta lại. Đào Hoa Đảo Quốc, đối nhân xử thế đúng là hơn người mà!- Thanh Đạt đay nghiến mà nói, mặt thì hầm hầm khó chịu. Sắp tấn cấp đến nơi lại bị cắt ngang, không khó chịu làm sao được.

- Các vị thông cảm, có sự cố xảy ra nên mới có biến cố thế này. Đều là ngoài ý muốn cả, mong là các vị hiểu cho!- Trần Hào chấp tay cúi người xin lỗi bọn họ, thiện ý là thứ không thể thiếu.

- Sự cố gì mà đến nổi nhốt bọn ta lại vậy? Đừng có nói là, đ·ộng đ·ất s·óng t·hần diễn ra đấy nhé!- Cảnh Hoà cũng chen miệng vào, tò mò mà hỏi.

- Không phải đ·ộng đ·ất s·óng t·hần mà là yêu ma t·ấn c·ông với quy mô cực lớn. Bọn ta cũng khó khăn mới có thể đẩy lùi được bọn chúng. Để các vị ở đây cũng là vì an toàn của các vị!- Trần Hào đem tình hình, vắn tắt kể lại sơ lược.

- Mà mấy người kia là ai vậy? Sao trước đây ta chưa từng gặp. Mặt đồ trắng trùm mũ thế kia, còn che mặt nữa. Cứ khả nghi thế nào ấy!- Cảnh Hoà nhìn sang nhóm người tộc nhân tộc người cá bên cạnh, nghi hoặc không thôi.

- Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Thấy người lạ thì đừng có mà bàn tán, làm như vậy bất lịch sự lắm có biết không hả? Lỡ như bọn họ là người xấu, làm hại ngươi thì sao? Hỏi nhiều thế không biết nữa!- Thanh Đạt cười cợt mà nói nhưng thật chất, là đang thăm dò đối phương.

- Khụ khụ, đấy là khách quý của đảo quốc, thân phận đặc biệt. Các vị đừng đồn đoán lung tung, ảnh hưởng đến hòa khí của mọi người thì không hay!- Trần Hào vội lên tiếng, tránh cho bọn họ xảy ra hiềm khích không đáng có.

Chương 492: Tàn cuộc