Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Học viện

Chương 4: Học viện


- Bằng một cách thần kì nào đó. Ta lại xuất hiện ở đây, hazz!- Triệu Hoài thở dài một hơi, buông lời than thở.

Hắn giờ đây, mặt đối mặt với Học viện Long Cơ. Đôi mắt thất thần, nụ cười ngờ nghệch, mắt thì quần thâm, miệng thì không ngừng ngáp lên ngáp xuống. Trạng thái bây giờ, phải nói là tệ vô cùng.

- Ngươi trong tệ nạn thật sự!- DG không khỏi nói lời châm biếm.

- Sao ngươi không thử thức đêm 6 ngày liên tục, xem đến lúc đó có còn chê ta nữa không? Ta không c·hết đã mai mắn lắm rồi, ngươi còn ở đó mà ý kiến!- Triệu Hoài sức cùng lực kiệt, yếu ớt đáp lời. Hắn ngáp từng hơi dài, biểu thị sự mệt mỏi.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Bích Nhi đã đưa cho hắn một vòng chíp đeo tay. Đây là một món đồ cực kỳ thông dụng ở thế giới này, tương đương với một chiếc điện thoại. Nhưng mà tiện ích mà nó mang tới, sẽ có phần vượt trội hơn. Trong đó, còn có thông tin thân phận mà cô ta làm cho Triệu Hoài. Để hắn ta, dễ dàng hòa nhập cũng như thuận tiện đi chuyển ở đây.

Thông qua vòng chíp, DG đã cập nhật được không ít là tin tức. Để cho Triệu Hoài, càng thêm phần hiểu rõ về tình hình thế giới ở thời điểm hiện tại. Mỗi một tin tức đó, điều cực kỳ quan trọng với hắn ta. Muốn sinh tồn được tại đây, kiến thức là thứ không thể thiếu.

Nơi hắn đang ở là một mảng lục địa rộng lớn tên là lục địa Ấu Phi với 3 phần đồi núi 2 phần đồng bằng, xen kẻ nhau trải dài khắp cả lục địa. Nơi đây được chia thành năm khu vực rộng lớn có tên là: Bắc Bộ, Đông Bộ, Nam Bộ, Tây Bộ, và phía trung tâm nó là Trung Bộ.

Sau khi yêu ma xuất thế, đã không ngừng t·ấn c·ông lấy con người. Vì sức lực riêng lẻ trong quá trình đối chiến, mà đã có vài quốc gia bị chúng nó tiêu diệt. Trước tình tình này, những quốc gia còn lại. Đã hợp nhất lại với nhau, trở thành Liên bang Bách Lạc. Do tổng thống đứng đầu cả nước, còn mỗi nơi sẽ do thủ trưởng toàn quyền quyết định.

Từ đó, cuộc chiến giữa con người và yêu ma, càng trở nên quyết liệt hơn. Kết quả là, dưới dự dẫn dắt của Tứ thánh linh, mới có thể tạo ra thời bình ngắn ngủi kéo dài cho đến tận ngày nay. Vì để biết ơn Tứ thánh đã từng bảo hộ nhân loại. Con người đã đặc biệt xây dựng bốn học viện lớn, nhằm tưởng nhớ công ơn của những thánh linh.

Lần lượt là Học viện Cự Lân ở Bắc Bộ, Học viện Ngự Quy nằm ở Đông Bộ, Học viện Phi Phụng ở Tây Bộ, còn Học viện Long Cơ nằm ở Nam Bộ. Tứ thánh tứ phía, đời đời bảo vệ nhân loại. Không những vậy, nó còn còn chất chứa niềm tin cũng như sự tín tưởng mà con người đặt lên tứ thánh.

Học viện Long Cơ vốn dĩ là được ba viện nhỏ hợp mà thành. Bao gồm: Viện chiến đấu, viện nghiên cứu và viện hậu cần. Như tên gọi của các viện, sẽ đào tạo các học viên theo chương trình riêng của mình. Mỗi viện sẽ phụ trách một bộ phận riêng, từ đó mà tạo thành Học viện Long Cơ.

Học viện là một khuôn rộng lớn, bao gồm rất nhiều kiến trúc trong đó. Không những nguy nga lộng lẫy mà nó còn mang tới cái cảm giác uy thế hơn người. Giữa những phần hiện đại, tất nhiên là sẽ không thiếu những cây xanh bóng mát. Mà điều đặc biệt nhất, phải kể đến ngọn núi lớn sau trường. Nó sừng sững ở đó, đã trải dài qua năm tháng dài đằng đẵng và đã trở thành một phần đặc biệt, khó mà thiếu được của Học viện Long Cơ.

- Đi thôi! Đã đến lúc, chúng ta viết nên câu chuyện của riêng mình!- Triệu Hoài hào hứng mà nói.

Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục, Triệu Hoài liền được phân đến phòng 605 kiến trúc xá nam. Sau một hồi loay hoay tìm kiếm, cuối cùng cũng đã tới nơi. Đến khi hắn ta mở cửa bước vào, thì đã có một thanh niên trước mắt. Phòng mà hắn ta ở là phòng đôi, vì thế phải ở cùng với một người khác nữa.

Thanh Đạt, một thanh niên có sức sống tuổi trẻ đầy mãnh liệt. Khuôn mặt cũng không tính là quá tệ, thân hình thì bình thường. Có điều, tính cách rất hợp với Triệu Hoài. Không gì là không biết, hắn gần như nắm giữ tất cả các thông tin liên quan đến học viên nữ trong trường.

- Xin chào! Triệu Hoài, rất vui được làm quen!- Hắn ta mở lời trước, miệng nở nụ cười, tạo thành thiện cảm với đối phương.

- Chào! Lê Thanh Đạt, mong sau này chiếu cố nhiều hơn!

Hai người bọn họ cứ như thế mà giới thiệu sơ qua một lượt với nhau, thông qua cách này mà kết bạn với nhau. Sau một hồi nói chuyện rôm rả, hai bên đều đã thấm mệt. Nên vì thế mà quyết định nghỉ ngơi, không làm phiền đến nhau nữa. Căn phòng này, chỉ có một chiếc giường tầng. Thế là, Triệu Hoài nằm trên, Thanh Đạt nằm dưới.

- DG, năng lượng của ngươi làm sao mà cung cấp?- Triệu Hoài hiện tại mới có thời gian rảnh rỗi, liền nhắc đến chuyện của chiến giáp. Dù sao, đây cũng là thứ mà hắn ta có thể dựa vào bây giờ. Không quan tâm tới nó, thì quan tâm tới ai.

- Chỉ cần ngươi để ta hấp thụ ngọc là được!- DG nhẹ nhàng đáp.

- Ngọc? Thứ quái gì thế?- Nghe được từ này, Triệu Hoài vẫn là có chút thắc mắc.

- Ngọc là kết tinh của mỗi yêu ma. Trong đó chứa đựng năng lượng rất lớn. Tùy theo cấp độ mà chất lượng của mỗi viên đều khác nhau. Chiến giáp đều dựa vào ngọc mà duy trì hoạt động!- DG tận tình giải thích.

- À, ngươi phải cần cung cấp Urimi tinh luyện cho ta nữa. Thứ đó là món đồ quan trọng, giúp cho ta sửa chữa những hư hỏng trước đây!- DG nói thêm.

- Đúng là hàng qua tay có khác, sài thì ít mà sửa thì nhiều. Người ta có hệ thống thì được ban thưởng. Còn ta thì phải 'thưởng' ngược lại cho ngươi. Hazz, chán chả buồn nói!- Triệu Hoài buông lời cảm thán.

- Muốn có thành quả thì phải đầu tư. Thứ từ trên trời rơi xuống chỉ có nước mưa và phân chim mà thôi. Hãy sống hiện thực lên bạn tôi ơi, đừng để bản thân quá đắm chìm trong ảo tưởng, đến lúc đó thì hết cứu!- DG nói lời triết lí.

- Ta không nói với ngươi nữa, đi ngủ trước đây. Trải qua 6 ngày h·ành h·ạ, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi!- Vì quá mệt cho những ngày trước đây, Triệu Hoài trực tiếp đánh một giấc say nồng.

Sáng hôm sau, trong giảng đường lớp học. Đây là buổi học đầu tiên, nên có rất nhiều học viên háo hức đến lớp. Triệu Hoài thì không như vậy, khuôn mặt toàn là sầu não. Cả người vật vờ, không chút nào gọi là sức sống.

Chợt lúc này, hai người con gái xinh đẹp xuất hiện. Vô tình lọt vào tầm ngắm của Triệu Hoài. Dáng vẻ của bọn họ, không chỉ xinh đẹp mà còn cuốn hút người nhìn. Ánh mắt hay nụ cười, đều mang đến cảm giác thanh xuân rực rỡ. Nhất là người con gái có mái tóc màu lam kia, làm cho hắn ta nhìn đến ngẩn cả người.

Bích Hạ, nước da trắng như bưởi, mái tóc đen dài tới eo. Thân hình uyển chuyển, dáng người thước tha. Mắt phượng mày ngài, khuôn mặt đó đúng là không có chỗ nào mà chê cho được. Đây có thể xem là mộng tưởng của biết bao thanh niên.

Lý Nhược Tuyết, cơ thể nhỏ nhắn, dáng vẻ đáng yêu, khuôn mặt có phần bầu bĩnh. Nhưng trên người lúc nào cũng toả ra cái cảm giác lạnh lùng với kẻ khác. Đôi mắt đen tuyền đó, không những to tròn xinh đẹp mà còn long lanh lấp lánh, tựa như vì sao trên trời. Kết hợp với mái tóc màu lam chỉ dài tới vai, càng khiến cho nàng trở nên xinh xắn vô đối.

Hai người bước vào, đều khiến cho những nam sinh khác không sao rời mắt. Bỗng chốc, đã trở thành trung tâm của sự chú ý. Chỉ thấy, bọn họ đều phớt lờ những ánh nhìn đó, thoạt nhiên mà ngồi vào bàn. Xem ra, đây là đã quá quen với những chuyện như vậy.

- Nhìn gì mà đến ngẩn người thế?- Thanh Đạt đột nhiên xuất hiện phía sau, một lời gọi tỉnh đối phương.

- Hai người họ, ngươi có biết hay không?- Triệu Hoài lúc này, miệng đã nở ra nụ cười nham nhở.

- Người cao tên là Bích Hạ, còn người có vẻ đáng yêu kia là Nhược Tuyết. Sao, hai người bọn họ, rất là xinh đẹp đúng không?

- Chậc, cũng bình thường thôi. Có gì mà lấy làm lạ!

- Nhưng mà họ giàu!

- Hmmm... Đúng là xinh đẹp hết phần thế gian mà, ta thích!

- Ngươi thích thì có ít gì, người ta cũng đâu có thích ngươi. Nhìn xem!

Đưa mắt nhìn xuống, không biết từ đâu có một nam thanh niên bước tới. Mạnh dạn làm quen, tiếp cận hai người con gái kia. Chỉ thấy, hắn ta tự tin bội phần, khí thế mạnh mẽ mà lại gần đối phương.

- Xin chào, mình có thể làm quen hai bạn được không?

Đổi lại chỉ là cái nhìn của Nhược Tuyết, đã khiến cho hắn ta không tự chủ mà lùi về sau mấy bước. Ánh mắt đó đại biểu cho ý nghĩa: 'Ngươi không đi, đứng đó ăn đập thì ráng chịu!' Doạ hắn phải tự mình chạy mất, không dám tiếp cận nữa.

Tiếng chuông reng lên, báo hiệu cho tiết học bắt đầu. Chỉ thấy, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, khuôn mặt ấy có phần quyến rũ. Đặc biệt là nuốt rồi son dưới mí mắt trái, càng làm nổi bật vẻ đẹp của bản thân. Cô mặc cho mình một chiếc áo dài, như thế mới tôn lên đường cong cơ thể của bản thân.

- Xin chào các em, cô là Mạc Như Nguyệt chủ nhiệm của lớp. Và cũng là người giảng dạy các kiến thức lý thuyết. Mong là môn học này, các em sẽ nghiêm túc học hành!- Giọng cô nhẹ nhàng, êm tai vô cùng.

Sau đây là một số kiến thức giảng dạy của cô Nguyệt:

- Từ sau thời đại chiến giáp, con người bước vào thời đại tiến hóa. Người tiến hóa hay còn được gọi với cái tên khác: Chiến giả. Được phân cấp bậc từ cấp 1 đến cấp 5, mỗi một cấp lại chia thành: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cao. Cấp 1 chính là cấp bậc yếu nhất trong đó.

- Yêu ma cũng được phân loại như cấp bậc của con người. Chúng sinh sống phần lớn ở Lục địa Ma, tồn tại ở đây chỉ là tiểu số. Nhưng không vì thế mà chủ quan, nói không chừng ngày nào đó. Cuộc chiến giữa chúng ta và bọn nó, một lần nữa sẽ được diễn ra. Đến lúc đó, đều phải trong cậy vào tất cả các em rồi!

- Lục địa Ma là nơi mà viên thiên thạch rơi xuống. Mang theo một nguồn năng lượng, gần như làm biến đổi tất cả sinh vật ở đó, nó được gắn liền với Lục địa Ấu Phi bằng một con đường nhỏ!

Tiếp theo đó là một màn giảng giải những kiến thức cần có cho học viên. Những thứ này đối Triệu Hoài mà nói không khác gì những lời ru ngủ, trực tiếp đưa hắn vào cơn mê. Những câu trước còn mơ hồ nghe thấy, thì câu sau thì đã trực tiếp gục xuống bàn. Tất cả đều giao lại cho DG ghi nhớ, dù sao hắn cũng quá mệt mõi với đống kiến thức này.

Ám ảnh về việc 6 ngày liên tục học, vẫn còn tồn động trong lòng. Cũng mai là hắn lựa chọn bàn cuối, giáo viên không để ý, mới mai mắn thoát được một kiếp.

Chương 4: Học viện