Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 53: Thu hoạch cỏ Nhiệt Năng
Sau khi giải quyết xong Trâu Đỏ Sừng Đen, Triệu Hoài ngay lập tức, đem sừng của nó cưa xuống. Thu vào trong không gian trữ vật, định dùng để sửa chữa chiến giáp. Vất vả hồi lâu, cuối cùng cũng thu được thành quả như ý muốn.
- Phù, cuối cùng cũng xử lí xong cái con yêu thú c·hết tiệt này. Bây giờ thì đến các ngươi!- Nói rồi, Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới Cỏ Nhiệt Năng xung quanh.
Nhìn về cảnh tượng trước mặt, là vô số Cỏ Nhiệt Năng sinh trưởng. Một bức tranh thiên nhiên sinh động, một màu đỏ tươi bao trùm lấy tất cả, soi sáng cả một hang động tối tăm. Từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi đây, đối với Triệu Hoài mà nói đều là bảo vật. Hắn ta nhìn đến hoa cả mắt, miệng bất giác mà nở ra nụ cười hài lòng.
- Cũng mai là hang động này bị che khuất, nếu không đến bã ta còn không có mà húp. Bây giờ thì hay rồi, tất cả ở đây đều là của ta!- Triệu Hoài cười tươi mà nói, kích động không thôi.
- Triệu Hoài, thu hoạch cho cẩn thận, mới có thể bảo quan lâu dài. Ngươi nên chú ý đến những cây lâu năm, so với cây thường thì đáng giá hơn nhiều!- DG cất tiếng, nói lời nhắc nhở.
- Thế nào là cây lâu năm?- Nghe được lời này, Triệu Hoài không khỏi thắc mắc.
- Cỏ Nhiệt Năng, một năm tăng một cm. Cây càng lâu thì màu càng đỏ đậm, công dụng càng tốt. Ngươi cứ lựa cây nào to nhất, dài nhất, đậm nhất hái là được!- DG nói tiếp, tận tình giải thích.
- Yên tâm, việc còn lại cứ giao cho ta, phen này chúng ta giàu to rồi!- Triệu Hoài đắc ý mà nói, việc gì chứ ba cái việc này hắn ta giỏi lắm.
Tiếp theo đó là một màn nước chảy mây trôi, tay chân thành thạo. Hắn ta thu hoạch không ít Cỏ Nhiệt Năng, đều thu vào không gian lưu trữ. Tất nhiên là vẫn phải có lựa chọn, hắn đem hàng cao cấp thu hết một lượt. Được phân làm hai loại: loại trên trăm năm và loại gần trăm năm. Còn hàng thứ cấp, bản thân còn không thèm để vào trong mắt nữa là.
Sau một thời gian chăm chỉ thu hoạch, thành quả của chuyến đi lần này xem ra là không tệ. Triệu Hoài mới thoả mãn thu tay, đợi cho chúng nó lớn tiếp. Đến lúc đó lại thu hoạch lần hai thì niềm vui mới nhân đôi.
- Về thôi, về thôi! Như vậy đã là quá đủ, làm người tốt nhất vẫn là không nên quá tham lam. Mà phải biết tính trước tính sau!- Triệu Hoài nhẹ cười, vẻ mặt thì mười phần hài lòng.
Theo đó, Triệu Hoài trở về, tinh thần phấn chấn. Tới nơi, hắn ta thấy Thanh Đạt đang tịnh tâm nướng khoai, khuôn mặt an nhiên. Nhìn dáng vẻ này thì không ai nghĩ rằng tên đó mới vừa trải qua khổ chiến.
- Wow, không ngờ ngươi còn tâm trạng ở đây ăn đêm. Ta thật sự là phục ngươi đấy!- Triệu Hoài lên tiếng, nói lời trêu đùa.
- Nhìn khuôn mặt của ngươi kìa, cười nham nhở đến thế. Lại gây ra chuyện ác gì nữa đây?- Đưa mắt nhìn về đối phương, Thanh Đạt một mặt hoài nghi lộ rõ.
- Còn mạng trở về, vui mừng một chút không được sao?- Triệu Hoài đáp lời, tìm một cái cớ mà lấp liếm cho qua.
- Xì, ngồi xuống cùng nhau thưởng thức đi!- Trời đêm bao trùm tất cả, ánh trăng sáng mờ dần. Đêm ấy kết thúc, trong khung cảnh tĩnh lặng của cả hai.
Hôm sau, Triệu Hoài mặc thường phục, di chuyển trong khu rừng. Bây giờ thì hắn ta cần tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch. Đem tội lỗi mà mình gây ra, đổ lên đầu của người khác hay còn gọi là vu oan giá họa.
Nhưng trước khi làm điều đó, việc mà bản thân cần làm bây giờ. Là tạo ra một hình tượng người tốt, tốt nhất có thể. Tốt đến mức không ai nghĩ người đó là một k·ẻ c·ướp, từ đó tránh được hiềm nghi.
Đối tượng mà Triệu Hoài nhắm tới, là Thanh Hằng. Hắn cần tạo ra vẻ ngoài hoàn hảo, thanh tao nhã nhặn trước mặt của đối phương. Tránh được hiềm nghi của cô ta, coi như kế hoạch này thành công hơn một nửa.
Sau một hồi lâu tìm kiếm, cuối cùng cũng bắt gặp đám người Thanh Hằng đang vây công một con Trâu Đỏ Sừng Đen, thực lực cấp 2 cao cấp. Triệu Hoài lựa chọn một nơi kín đáo, âm thầm quan sát bọn họ, chờ đợi thời cơ ra tay.
Cả hai bên cùng nhau giao chiến, yêu thú gần như sắp cạn kiệt sức lực. Nó rống lên một tiếng lớn, dồn tất cả sức lực cuối cùng để phá vòng vây. Lao thẳng đến chỗ Thanh Hằng, nhanh đến mức cô ta không kịp phản ứng. Thêm phần Triệu Hoài dùng một viên đá nhỏ, bắn thẳng vào chân cô, khó mà di chuyển.
Thấy được thời cơ thích hợp, Triệu Hoài nhanh như một cơn gió theo đó mà xuất hiện. Một tay cầm kim thương đánh bay yêu thú, một tay còn lại nhẹ nhàng ôm Thanh Hằng vào lòng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn ta mỉm cười theo phong cách lãng tử. Nhưng trong mắt người khác, không khác gì một tên thần kinh cả.
- Bạn học này, ngươi là ai vậy? Có thể buông tay ra được không?- Thanh Hằng mở lời, phá tan đi bầu không khí ngượng ngùng hiện tại.
- Được chứ, các cô đứng qua một bên. Con yêu thú này, cứ giao cho ta là được!- Nói rồi, Triệu Hoài buông tay, Thanh Hằng cứ thế mà ngã sấp mặt xuống đất. Hắn ta thì hướng Trâu Đỏ Sừng Đen mà tới, không quay đầu nhìn lại cảnh tượng phía sau. Đâu biết rằng, có người đang chửi thầm bản thân.
Triệu Hoài tay cầm chặt kim thương, dáng vẻ đầy uy phong, khí thế là hoàn toàn áp đảo đối phương. Từng bước chậm rãi mà tiến lên, doạ cho yêu thú không ngừng lùi về phía sau. Trong tình cảnh này, vẫn cần phải làm màu một chút ấy mà.
- Muốn chạy!- Triệu Hoài hét lớn, một thương theo đó xuất ra.
Đánh chặn đường lui của Trâu Đỏ Sừng Đen, sau đó liên tiếp t·ấn c·ông. Mỗi đòn đánh đến, uy lực kinh người, sát thương gây ra là không gì cản nổi. Cho dù lớp da có dày, hay là sự phản kháng điên cuồng của nó. Điều chịu thua trước sức mạnh uy nghiêm tuyệt đối của hắn ta.
Trâu Đỏ Sừng Đen rống lên một tiếng lớn, đem theo nổi tức giận mà bộc phát ra ngoài. Nó ra sức phản công, đáng tiếc Triệu Hoài lại nhanh tay. Đem tất cả sự tức giận của yêu thú, một lần dập tắt triệt để.
Một thương xuất ra, bao hàm tất cả sức mạnh của hắn. Đem yêu thú một lần nữa, trực tiếp bị nghiền nát dưới mũi thương. Triệu Hoài ánh mắt vô hồn nhìn về đối phương, bất giác mà thở dài một tiếng.
- Chị Hằng, ta nhìn bộ dáng của tên đó cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì. Chúng ta có cần đề phòng một chút hay không?- Một người nói nhỏ, đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới một lượt.
- Đều là đồng học với nhau, không cần đề phòng thái quá!- Thanh Hằng nhẹ nhàng đáp, nhưng lời đó vẫn để tâm trong lòng.
- Các cô không sao chứ?- Triệu Hoài lúc này, nhìn về đám người con gái trước mắt. Thân thiện mà cười, nhẹ nhàng bước tới, ân cần mà hỏi.
- Không sao! Cảm ơn bạn học, không biết bạn đây tên gì? Người lớp nào?- Thanh Hằng đáp lời, ra sức thăm dò đối phương.
- Triệu Hoài, lớp C!- Hắn ta khẳng khái mà nói, uy nghiêm còn là không ít.
- Triệu Hoài? Thực lực mạnh đến như vậy, tại sao ta chưa từng thấy qua? Hình như cái tên này, nghe quen quen thì phải!- Thanh Hằng nhíu mày, b·iểu t·ình nghi hoặc.
- À, đó là do trước đây, tay phải ta b·ị t·hương nên đa phần là tịnh dưỡng. Vết thương chỉ vừa khỏi nên mới thể hiện một chút tài lẻ. Mọi người không cần phải quan tâm!- Triệu Hoài nhẹ đáp, còn bày ra dáng vẻ một thân đạo mạo.
- Thì ra là vậy!- Thanh Hằng giây lát rơi vào trầm tư, trong đầu dường như đang suy nghĩ đến vấn đề nào đó.
- Tại sao mấy người các cô, lại mạo hiểm săn bắt loại yêu thú này?- Phải biết, Trâu Đỏ Sừng Đen là nằm trong số những yêu thú mạnh nhất cấp 2. Mặc dù nó ăn chay, không chủ động t·ấn c·ông con người. Nhưng so về thực lực tổng thể, khó mà coi thường cho được. Vì thế mà điểm thưởng so với các loại yêu thú khác, cao hơn rất nhiều.
- Nếu không phải là do hai tên ác tặc gây ra, chúng ta cần gì phải mạo hiểm. Hai tên đó, không biết gây ra bao nhiêu tổn thất cho mọi người. Nếu không mạo hiểm một chút thì thành tích của cả lớp quả thật là quá thấp!- Người con gái bên cạnh lên tiếng, đôi phần than ngắn thở dài.
- Đúng vậy, hai tên ác tặc đó, là cái loại s·ú·c· ·v·ậ·t đi bằng hai chân, c·h·ó mèo không bằng. Là người thì hại bạn, là ma thì hại quỷ. Là loại trời đánh thánh đâm, ra đường nhất định sẽ bị xe đụng,...- Một cô gái khác bức xúc lên tiếng, càng chửi thì càng hăng.
- Chi, không được nói lời như thế!- Thanh Hằng khuyên can, đối phương mới dịu đi phần nào.
( Dám chửi ta! Một lát nữa, xem ra phải tìm cách chơi c·hết cô ta mới được!) Triệu Hoài nghĩ thầm, miệng cười thân thiện. Dù sao mục đích lần này bản thân tới đây là tạo thiện cảm với đối phương. Bây giờ đã thành cũng là lúc nên rời đi, tránh phát sinh biến cố.
- Nếu không còn việc gì nữa, ta xin cáo từ, hẹn ngày sau gặp lại!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay bước rời đi, còn cố làm ra vẻ thần bí.