Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 58: Vu oan giá họa
Sau khi Triệu Hoài đem trùm đầu của đối phương tháo xuống, khuôn mặt của Trần Khánh xuất hiện. Bọn họ ai nấy nhìn nhau cũng đều ngơ ngác, như thể không tin vào đều trước mắt. Còn hắn ta, lại nhẹ mỉm cười đắc ý.
- Trần Khánh, sao lại là hắn ta?- Một cô gái lên tiếng, bàng hoàng không thôi.
- Người này, các người biết sao?- Triệu Hoài giả ngây mà hỏi, cố tình gợi chuyện.
- Trần Khánh, lớp A, là một trong những người thân cận của Văn Thành. Hắn ta thường xuyên xuất hiện trong quá trình truy bắt ác tặc!- Thanh Hằng đáp lời, tận tình giải thích.
- Khoan đã... Ta nhớ không lầm, trong những lần vây bắt. Hắn ta rất ít xuất hiện, nếu như hắn ta xuất hiện, thì ác tặc sẽ không thấy đâu. Lẽ nào...- Một người khác lên tiếng, càng là gia tăng hiềm nghi.
- Khoan hả đoán bừa, đem tên này đi đến chỗ liên minh các lớp đi. Đều tra sẽ rõ!- Triệu Hoài muốn nhân cơ hội đối phương chưa tỉnh, liền đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu hắn ta. Đợi đến khi Trần Khánh tỉnh lại, thì mọi chuyện đều đã quá muộn.
- Hiện tại cách đó đã là cách giải quyết tốt nhất rồi. Ừm, chúng ta đi thôi!- Thanh Hằng mơ hồ cảm thấy trong đây có khúc mắt, bản thân cũng muốn nhìn rõ liền theo đó mà đồng ý.
Nhóm người khởi hành, việc mang tên ác tặc dĩ nhiên do Triệu Hoài đảm nhận. Dù sao ở đó, cũng chỉ có hắn là con trai. Đều này lại vô tình đúng ý của Triệu Hoài, hắn liền nhân cơ hội này, động tay động chân một chút lên người Trần Khánh.
Sau khi đi một đoạn đường dài, cuối cùng cũng tới nơi. Triệu Hoài cố tình té ngã trước cửa liên minh, đây là muốn tất cả mọi người đều biết đến chuyện này. Dù sao đối với hắn ta mà nói, càng nhiều người biết thì càng tốt.
- Mệt c·hết ta rồi, đi không nổi nữa!- Triệu Hoài thở dài từng hơi, giả vờ mệt mỏi mà nói.
- Triệu Hoài, ngươi làm cái gì vậy, còn không mau đi tiếp?- Chi lên tiếng, vẫn là cái dáng vẻ khó chịu đó.
- Cô không thấy ta phải khiên tên ác tặc này sao? Mệt lắm đấy, giải quyết ở đây hay trong đó đều như nhau. Chi bằng chúng ta giải quyết ở đây đi!- Triệu Hoài cố tình nói lớn, nhằm thu hút sự chú ý của mọi người. Thứ mà hắn ta muốn, chính là hiệu ứng đám đông.
Vốn dĩ bọn họ, định đem chuyện này giải quyết riêng với nhau. Dù sao cũng là người của mình, dễ nói chuyện. Nay sự cố lại xảy ra, mọi người sau khi nghe được hai chữ 'Ác tặc' liền tập trung ở đây mà hóng hớt, càng ngày càng đông. Rất nhanh đã tạo thành một vòng tròn lớn bao vây nơi đây.
- Các người đừng nhìn nữa, chúng ta mới vừa bắt được ác tặc. Nhưng chưa biết có phải hay không? Nên đến đây một chuyến, xác nhận thân phận một chút!- Triệu Hoài thấy thế, liền vội nói. Lời này của hắn mơ mơ hồ hồ, khiến người khác nửa tin nửa ngờ. Đây cũng chính là cách thức mà hắn ta xử lí việc này, dẫn dắt dư luận.
- Đây không phải là Trần Khánh hay sao? Sao lại trở thành ác tặc thế này?- Mới đó, mà đã có người nhận ra hắn ta.
- Đúng vậy, ta thấy hắn rất quan tâm vấn đề này. Không lẽ...- Mọi người đã bắt đầu bàn tán xôn xao, chín người mười ý.
- Chuyện đó, các ngươi đừng đoán bừa. Phải xem tình hình trước đã, lỡ như hắn ta là thật thì sao?- Lời này nói ra, Triệu Hoài xem như mặc định Trần Khánh là ác tặc.
- Triệu Hoài, đừng nói nữa, ngươi cứ nói như thế, người khác sẽ hiểu nhầm mất!- Thanh Hằng vội lên tiếng ngăn cản, tránh cho tình hình xấu đi.
( Ta chính là muốn như vậy, càng rối càng tốt. Đến lúc đó, thân phận của ác tặc là ai, còn quan trọng nữa sao?) Triệu Hoài mỉm cười, lộ ra vẻ khoái chí.
Theo đó, là Văn Thành xuất hiện giữa đám đông. Nhìn thấy Trần Khánh, cả người trói chặt. Đều chú ý hơn thẩy, là đối phương thân mang đồ đen. Trong lòng liền có dự cảm là chẳng lành sắp xảy ra.
- Thanh Hằng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?- Văn Thành cất tiếng, vẻ mặt còn là có chút mơ hồ.
- Bọn ta bắt được ác tặc, nghe nói là người của ngươi. Liền đem đến đây xem sao, chỉ là không biết chuyện này, ngươi có liên quan hay không mà thôi?- Triệu Hoài nghe được lời đó, liền nhanh nhảu mà trả lời nhưng không quên gán ghép chuyện này lên người đối phương.
- Ác tặc? Ngươi nói là Trần Khánh, không lí nào lại vậy!- Ngay lập tức, Văn Thành trực tiếp phủ nhận.
- Ngươi nói không phải là không phải à? Nhân chứng vật chứng có đủ, muốn chối cũng đâu dễ đến thế!- Triệu Hoài đanh thép mà đáp trả. Dù sao người cũng đã ngất, hắn muốn nói sao mà không được.
- Đúng vậy, bọn ta bắt gặp hắn đang ra tay với đồng học. Việc này, ngươi xem...- Thanh Hằng lên tiếng, vẻ mặt không khỏi khó xử.
- Còn xem cái quái gì nữa, trực tiếp xử tội là được. Để xem là ngũ mã phanh thây hay là chém đầu thị chúng, cái nào tốt hơn?- Lời Thanh Hằng chưa kịp nói hết, Triệu Hoài đã vội chen ngang vào.
- Không ngờ ngươi đã xấu rồi còn ác nữa, những lời lẽ như thế, cũng nói ra cho được!- Chi cất tiếng, buông lời khinh miệt.
- Ta còn chưa chọc đến cô, cô đây là muốn gây sự với ta à?- Triệu Hoài không chút thua kém, mạnh miệng mà đáp trả.
- Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Chuyện trước mắt, là đều tra việc Trần Khánh có phải là ác tặc hay không? Đó, mới là điều quan trọng cần làm!- Thanh Hằng nói lời can ngăn, hoà hoãn tình hình.
- Muốn biết được chuyện này, phải đợi hắn ta tỉnh lại trước đã!- Văn Thành nói tiếp, bất giác mà nhíu mày.
( Muốn đợi hắn ta tỉnh dậy, e rằng các ngươi phải đợi đến mùa quýt năm sau. Cứ ở đó mà đợi, khà khà!) Triệu Hoài mỉm cười ranh mãnh nhưng không kém phần gian tà.
Sau đó, Văn Thành lây mạnh vào người Trần Khánh. Thậm chí nhấn mạnh vào nhân trung, làm đủ mọi cách. Không sao khiến cho đối phương tỉnh dậy được, thay vào đó là tiếng ngáy ngủ phát ra.
Chứng kiến một màn này, đám đông vây quanh sớm đã bàn tán không ngừng. Tiếng xì xào to nhỏ, cứ thế mà vang lên liên hồi. Bầu không khí trong giây lát, liền trở nên náo nhiệt không thôi. Ai nấy, cũng đều dấy lên sự nghi ngờ trong lòng cả.
- Không phải là sợ tội nên giả vờ ngất xỉu đấy chứ?
- Lẽ nào đây là kế hoạch của lớp A, nhằm phá rối các lớp khác sao? Không ngờ bọn họ còn lại làm ra loại chuyện này!
- Chúng ta tin tưởng bọn họ, ai mà ngờ kẻ đứng sau p·há h·oại lại là người của bọn họ. Có nực cười không chứ? Đây rõ ràng là đang diễn kịch cho chúng ta xem mà!
Cứ như thế, mọi người xung quanh cùng nhau buôn chuyện. Mỗi người một ý, bàn tán sôi nổi. Còn kéo dài thế này, e rằng danh dự bản thân, Văn Thành, cũng theo đó mà mất sạch. Nhìn về tình hình trước mắt, lại thấy Triệu Hoài dùng khẩu ngữ mà nói: 'Vui không?'
Lúc này, Văn Thành mới biết được tất cả mọi chuyện đều do một mình đối phương đứng sau thao túng. Đây là muốn trả thù vụ việc lần trước mà, đáng hận. Biết được kẻ hại mình là ai, lại không thể vạch trần. Cục tức này, hắn ta đành miễn cưỡng nuốt xuống. Chuyện trước mắt, vẫn là chứng minh Trần Khánh vô tội. Nếu không, bản thân cũng khó thoát khỏi liên can.
Nhưng Trần Khánh lại b·ất t·ỉnh nhân sự, không sao kêu dậy. Còn tiếp tục thế này không phải cách hay, bây giờ đều cần làm nhất vẫn là giải tán đám đông. Còn để bọn họ nói, sự tình sẽ càng thêm loạn.
- Việc này, có thể cho ta một chút thời gian hay không? Đến lúc đó, ta sẽ tự mình giải thích với tất cả mọi người. Cho các ngươi, một kết quả thích đáng!- Văn Thành nói to giữa đám đông. Dù sao hắn ta lúc này, vẫn còn cái gọi là uy tín trên người.
- Thời gian? Bao lâu?( Muốn đấu, xin mời!) Triệu Hoài tiếp tục dùng khẩu ngữ mà nói, nhằm khiêu thích đối phương. Để hắn ta từ đó mắc sai lầm, vùng vẫy trong vũng bùn mà bản thân tạo ra. Đáng tiếc, lúc này Văn Thành vẫn còn đủ tỉnh táo.
- Ngày mai trước khi kết thúc cuộc thi, ta nhất định sẽ cho các người một kết quả như mong muốn!- Văn Thành mười phần khí thế, nhìn về đối phương mà đưa ra lời tuyên chiến.
- Ngươi muốn là được sao? Chuyện này bắt buộc phải làm rõ tại đây!- Triệu Hoài cũng nhân cơ hội này, làm khó làm dễ đối phương đủ điều.
- Mọi người cho ta chút thời gian, nếu như chuyện này do Trần Khánh gây ra. Ta, Trần Văn Thành, sẽ bồi thường gấp đôi thiệt hại cho mọi người!- Đám đông nghe được lời này, cảm xúc cũng dịu đi phần nào.
Thanh Hằng mắt thấy tình hình không ổn, vội hoà hoãn bầu không khí: 'Được, vậy ngày mai, chúng ta chờ câu trả lời thích đáng của ngươi!' Sau đó, quay người nhìn về đám đông:' Mọi người hôm nay như thế là đủ rồi, giải tán thôi!'
Đám đông hóng chuyện bớt đi vài phần, mọi người theo đó mà ra về. Chỉ còn vài người đứng đó, nhìn về Trần Khánh với nét thù hận. Dẫu sao việc ác tặc gây ra không ít, kẻ hận bọn họ là nhiều vô số kể.
- Về thôi, về thôi. Không còn chuyện gì nữa, còn đứng đây làm gì?- Triệu Hoài lên tiếng, lẳng lặng mà chuồn. Dù sao kế hoạch đã thành, giờ cũng là lúc nghỉ ngơi.