Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 625: Bị hại

Chương 625: Bị hại


Tưởng là sau cơn giông trời lại sáng thì không, thứ chờ đón Triệu Hoài là một trời bão tố. Giữa lúc này, Thần Giáo lại giao nhiệm vụ xuống. Hắn cũng chỉ chấp hành nghe theo. Nào đâu có biết, thứ chờ đón hắn lại là ngày dài tăm tối.

- Sao hẹn đâu không hẹn, lại hẹn vào khách sạn thế này? Lại còn khách sạn tình yêu nữa chứ, các ngươi biết chơi thật đấy!- Triệu Hoài trong mơ hồ, cảm giác có gì đó không đúng ở đây. Còn ở đâu thì hắn không biết.

- Thủ hộ sứ, Chủ thượng có lệnh. Lệnh cho ngài vào trong nhà giam Thiên Khải, cứu lấy một thành viên quan trọng của chúng ta!- Dung Hy, người bàn nhau nhiệm vụ lần này, sớm đã chờ đợi hắn. Vẻ ngoài xinh xắn, đáng yêu cực kì.

- Nhà giam? Đùa gì vậy, ta vào đó bằng cách nào? Vả lại, ta không muốn đâu. Lần trước thì thôi đi, lần này thì các ngươi đừng hòng!- Triệu Hoài nghe ra là biết ngay chuyện không lành, liền từ chối lấy.

- Người yên tâm, tất cả đều đã được Chủ thượng sắp xếp. Ngài chỉ cần tuân theo là được!- Dung Hy nghiêm giọng, vừa nói vừa cởi cúc áo của cô ta ra.

- Sắp xếp? Sắp xếp gì thế? Way, sao lại cởi áo ra vậy? Như này, không thích hợp đâu. Mặc dù ta háo sắc thật nhưng đâu thể lần đầu gặp gỡ mà đã làm ra loại chuyện tồi bại thế được!- Triệu Hoài lấy tay che mặt nhưng mà chừa ra hai con mắt, một tí liêm sỉ cũng không có.

- Yaaa!- Dung Hy kéo hắn ngã lên giường, để hắn đè lên mình rồi hét lên một tiếng thật lớn.

Bất chợt, cánh cửa bị đạp ra. Một đội h·ình s·ự xông vào, chỉa s·ú·n·g về phía hắn. Ai ai cũng đều là cái dáng vẻ hung thần ác sát cả. Đây, chính là sắp xếp mà cô ta nói đến. Chỉ có điều là sắp xếp này,

- Đứng im! Cấm nhúc nhích, nhúc nhích là bắn!- Nhanh như cắt, bọn họ bao vây lấy hắn.

- Cứu ta, tên này muốn cưỡng bức ta!- Dung Hy nước mắt nước mũi chảy dài, bày ra cái dáng vẻ ủy khuất mà kể khổ.

- Má nó, chơi lớn thế. Giờ thì ta đã hiểu, tại sao lại hẹn ở đây rồi. Cho hỏi, cô bao nhiêu tuổi thế?- Triệu Hoài đến lúc này mới biết hoá ra là bản thân bị bẫy. Còn là một cái bẫy c·hết người.

- Vừa tròn 15!- Dung Hy nhẹ nhàng mà đáp nhưng cảm giác mang lại, lại nặng nề không ít.

- Má nó, chuyến này tàn canh gió lạnh luôn rồi!- Triệu Hoài trán đổ đầy mồ hôi hột, cả người run lẩy bẩy.

- Người đâu, áp giải hắn đi!- Hai người xông đến, đè hắn ra mà còng tay hắn rồi cưỡng chế lôi đi.

Rất nhanh, phiên tòa của Triệu Hoài đã được diễn ra. Dung Hy ôm mặt khóc nức nở, Điệp bên cạnh thì an ủi lấy cô ta. Lần này, hắn bị bọn họ hại cho thê thảm rồi. Ít nhiều gì cũng phải mất một lớp da,

- Tên cầm thú kia, nói! Ngươi có biết tội của mình không hả?- Chủ toà dứt lời, liền gõ mạnh búa xuống bàn.

- Không phải là nên thẩm vấn trước rồi mới đến xét xử sao? Tại sao các người lại bỏ qua bước thẩm vấn mà xét xử luôn vậy? Làm ăn cẩu thả thế?- Triệu Hoài mặc dù b·ị b·ắt,

- Im lặng! Ở đây bị cáo không có quyền ý kiến. Toà hỏi sao thì trả lời vậy, cắm ý kiến ý cò!- Chủ toạ nhìn hắn, ánh mắt ấy lộ rõ sự thù địch.

- Ta nói ta bị oan, các người có tin không?- Triệu Hoài gượng cười, cười trong bất lực.

- Oan oan cái mẹ gì, nhân chứng vật chứng có đủ. Ngươi còn muốn chối tội, người đâu, hành hình tên s·ú·c sinh vật này cho chủ toà. Tốt nhất, là phải khiến cho hắn kêu cha gọi mẹ!- Chủ toạ gỗ mạnh búa gỗ, ra oai với hắn.

- Được rồi, để ta nói. Hành hình gì không biết nữa.- Triệu Hoài hít một hơi, bày ra vẻ mặt đểu cáng.- Cái này à, toà không chơi toà không hiểu được đâu. Tòa phải chơi mới hiểu được!

- Con mẹ nó, toà tuyên án! Bị cáo Triệu Hoài, tử hình! *Rầm* (Cho mày kịch khung luôn, chứ ở đó mà toà không chơi toà không biết!)- Chủ tọa gõ búa mạnh đến nổi gãy luôn cả búa, rồi

- Way, có gì thì nói chứ, sao lại tử hình thế này? Ta bị oan mà!- Triệu Hoài bị bọn họ áp giải đi, lớn tiếng kêu oan nhưng mà c·h·ó nó tin.

- Ưm um um!- Một bên khác, chủ toạ thật sự đang bị trói, vùng vẫy mà cầu cứu.

Rất nhanh, sự việc này đã truyền đi khắp nơi. Lan nhanh đến tốc độ chóng mặt.

- Nghe nói Triệu Hoài là con rể của Đinh gia, chuyện này có phải là thật?-

- Hả? Con rể gì cơ? Đinh gia chúng ta làm gì có loại con rể đó. Anh Khoa, nó mới là con rể của Đinh gia ta! Các ngươi đừng có nói nhảm ở đây!- Đinh Tùng lắc đầu, một mặt chê bai. Liền kéo Anh Khoa và Thảo thành một nhà ba người với nhau. Người coi trọng danh dự như lão ta, sao có thể để hắn làm ô uế danh tiếng của mình được.

- Gì cơ? Học viện Long Cơ làm gì có học viên nào là Triệu Hoài. Các người có phải là nhầm lẫn ở đâu rồi không? Ta không biết đâu, các ngươi còn nói nhảm thì đừng trách ta lấy chổi ra đuổi!- Thầy Mạnh

- Bạn thân nhất? Nói gì thế, ta và hắn làm gì thân quen. Ta còn không biết hắn là ai nữa kìa. Các ngươi hỏi nhầm người rồi, thử hỏi người khác xem sao!- Thanh Đạt ra sức mà phủ nhận lấy,

Nhà tù Thiên Khải, được đặt ở giữa biển. Là nhà tù nghiêm ngặt nhất của Liên Bang. Dùng để giam giữ những tên phạm phải tội ác tày trời. Vào đây rồi thì đừng hòng thoát khỏi. Nếu như không muốn c·hết.

Triệu Hoài trên người là bộ quần áo sọc trắng đen, trên tay là còng số tám. Hắn không ngờ tới, bản thân lại còn có một ngày này. Ai rồi cũng sẽ phải đi tù thôi, riêng hắn là không chỉ một lần mà là hai lần cho biết với người ta.

- Vào đi!- Cai ngục mở còng tay cho hắn, rồi đẩy hắn vào trong

- Ta bị oan thật mà, các ngươi phải tin ta chứ?- Triệu Hoài vẫn còn cố chày cối, minh oan cho bản thân.

- Giọng điệu này, không phải là ngươi đấy chứ, thằng nhãi lớn không tha nhỏ

- Lão già, là ông! Không phải ông bị giam ở Đào Hoa Đảo Quốc sao? Sao lại ở đây rồi?- Thấy là đối phương, Triệu Hoài không khỏi ngạc nhiên.

- Ở đó chán quá nên đổi gió một tí ấy mà. Nhìn xem, nơi đây vừa to vừa rộng. Có phải là tốt hơn cái nhà giam rách đó không?!- Phạm Tuân

- Ở tù chứ có phải là đi du lịch đâu, sao muốn đổi là đổi được hay vậy!- Triệu Hoài ngơ

- Còn ngươi, ngươi sao lại vào được nơi này? Đây là nơi giam giữ những kẻ cùng hung cực ác. Đừng có nói là, ngươi lại phạm tội tày trời gì đấy nhé!- Phạm Tuân nhìn hắn bằng ánh mắt c·hết chóc,

- Ây, ta cũng chỉ như ông thôi. Muốn trải nghiệm cảm giác mới ấy mà!- Triệu Hoài cười gượng, qua loa cho qua chuyện.

- À, thì ra là vậy! Thế mà ta lại nghe nói, có tên s·ú·c· ·v·ậ·t nào đó, đến bé gái chỉ mới vừa tuổi trăng tròn cũng không tha. Mới b·ị b·ắt vào đây, đúng là khốn nạn đến cùng cực mà. Gặp ta, ta phải thiến hắn mới được. Cũng mai không phải là ngươi, không thì ta phải thiến ngươi rồi!- Phạm Tuân giận dữ rồi lại nhìn đến hắn,

- Wa, nếu như ta nói người ông đang mắng chửi là ta thì sao?- Triệu Hoài biết đối phương đang chửi xéo mình nhưng vẫn cố mà nhịn lấy, không nhịn thì hắn còn có thể làm được gì.

- Vậy thì ta thật sự sẽ phải thiến ngươi rồi, đời ta ghét nhất chính là loại cầm thú đó đấy. Ngươi cẩn thận vào!- Phạm Tuân ngữ khí gợn người, cảnh báo lấy hắn.

Chương 625: Bị hại