Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 65: Đấu trường ngầm: Vòng loại
- DG à, ngươi có cảm thấy, bản thân ta thiếu thiếu gì đó không?
- Thiếu gì?
- Là thiếu tiền đó, và đó cũng chính là lí do. Ta xuất hiện tại đây!- Lời này, mang chút chua chát.
Hiện tại, Triệu Hoài đang đứng trên sàn đấu của đấu trường ngầm. Mắt nhìn lên trần nhà, ánh vị xa xăm. Xung quanh là hơn trăm người. Ai nấy, cũng đều tràn đầy khí tức của sự c·hết chóc.
Hai năm một lần, đấu trường ngầm sẽ tổ chức võ đài quyết đấu. Tập hợp những người thực lực dưới Chiến giả cấp 3, giao chiến với nhau. Phần thưởng cho cuộc thi này là 10 triệu đồng, thu hút không ít người vì nó mà tham gia. Chuyện tốt như thế, tất nhiên sẽ không thiếu phần Triệu Hoài.
Không khí lúc này, rơi vào trầm lặng. Cảm giác bất cứ lúc nào cũng đều có thể chiến, diễn ra ngay trên sàn đấu. Cho đến khi MC cất tiếng, mới phá tan đi bầu không khí đó.
- Xin chào quý khán giả, cũng như những tuyển thủ dưới sân. Hai năm một lần, trận chiến ngày hôm nay cuối cùng cũng diễn ra. Hơn một trăm người tại đây, chỉ có 32 người bước tiếp. Ai sẽ là người mai mắn ấy, xin mọi người đoán xem và đừng quên đặt cược!
Âm thanh ấy, vang khắp khán đài, kèm theo là tiếng hò hét phấn khích của khán giả. Khung cảnh rơi vào náo nhiệt, tất nhiên phía trên, không thể thiếu Bích Nhi. Nàng ta ánh mắt, luôn nhìn về phía Triệu Hoài.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu cho trận chiến bắt đầu. Ở vòng loại này là loạn chiến. Người đánh loạn xạ, chém g·iết lẫn nhau. Ở đây, không tồn tại quy tắc, mà có đi chăng nữa, đó là quy tắc do kẻ mạnh đặt ra.
Triệu Hoài đứng im, lặng lẽ quan sát. Cuộc chiến này đối với hắn, như vật nằm trong tay. Bản thân cũng không cần quá gấp gáp, từ từ mà triển. Dù sao, quan sát hết một lượt, cũng là cách làm việc của hắn.
- Ngươi biết không DG, trận chiến này thực sự là vô vị!- Triệu Hoài cảm khái, tự tin không ít.
- Đã như vậy, sao ngươi còn tham gia?- Nghe được lời đó, DG đôi phần thắc mắc.
- Vì nghèo, vì ta nô lệ của tư bản. Không tham gia, lấy gì mà ăn!- Triệu Hoài thở một hơi dài, trông có vẻ phiền não.
Lúc này, lại có tên không biết đường c·hết. Ở phía sau, lại chủ động công kích hắn ta. Triệu Hoài quay người, đá mạnh một cái. Đem tên đánh lén ấy, đánh văng ra xa.
- Lại là cái chiêu đánh lén này, không hữu dụng chút nào hết!
Theo đó, Triệu Hoài chỉ thủ không công, ai đụng thì đập. Còn không, chỉ đứng ngoài quan sát. Với hành vi này, giảm sẽ đi người chủ động ra tay với hắn.
Cả sàn đấu, đều là loạn chiến. Ngươi đánh ta g·iết, mùi máu tanh bắt đầu thoang thoảng trong không khí. Mùi hương này, khiến cho càng nhiều người thêm phần phấn khích.
Tham gia đấu trường ngầm, đa phần đều đã trải qua mưa tanh gió máu. Đối với họ mà nói, không có trận chiến nào là chưa từng trải qua. Sống c·hết đều trong một khoảnh khắc, vì thế mà cuộc chiến này thu hút không ít kẻ máu lạnh vô tình.
Bọn họ ra tay, đều không có kiên dè. Dù sao c·hết ở đây, cũng chẳng ai quan tâm tới. Đấu trường ngầm, nơi mà bản chất g·iết chóc của con người được đẩy cao lên cực điểm. Nổi sợ hãi với c·ái c·hết hay là sự kích thích tột độ của mùi máu tươi. Đều đạt đến trạng thái tột đỉnh.
Triệu Hoài đứng giữa, dần dần cảm nhận tất cả. Lần này tới đây, không đơn giản vì tiền, mà hắn ta còn một lí do khác nữa. Rèn luyện tâm cảnh, chuẩn bị cho việc đột phá Chiến giả cấp 3.
Tất nhiên, việc đứng yên bất động. Bản thân chính là con mồi tốt nhất mà những thợ săn nhắm tới. Một kẻ khác, đã chuẩn bị ra tay. Hắn ta phi nhanh đến chỗ Triệu Hoài, t·ấn c·ông b·ằng đoản đao.
- Khè khè, giữa nơi nguy hiểm thế này. Lại đứng nhắm mắt vậy thì ta giúp ngươi xuôi tay!
Dạ Đao, thực lực cấp 2 đỉnh cao, nghề nghiệp: sát thủ. Tuổi đời không rõ, chỉ biết tuổi nghề đã lâu. Tên tuổi trong giới sát thủ nhỏ đến mức đáng thương. Vì thế mới tham gia trận chiến lần này, mong muốn đổi đời từ đây.
Đao chưa kịp tới, Triệu Hoài đã mở mắt ra, ánh mắt ấy dọa Dạ Đao lùi xa. Với kinh nghiệm sát thủ lâu năm của mình, biết chắc rằng kẻ trước mắt không hề đơn giản. Chuồn trước mới là đều an toàn.
- Lại làm phiền ta lúc cảm nhận, ngươi đây là đang tìm c·hết!- Triệu Hoài nói nhỏ, sắc mặt ưu tối lộ rõ.
Tay cầm chặt kim thương, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đối phương. Chỉ thấy Triệu Hoài mỉm cười, một thương theo đó xuất ra. Đem Dạ Đao đánh lùi, tay không ngừng run rẩy, uy lực đòn này xem ra là không hề nhẹ.
( Cỏ Nhiệt Năng đúng là không đơn giản, chỉ dùng một chút. Thực lực lại tăng mạnh đến như này. Khà khà, chỉ trách ngươi xui xẻo, lại đụng đến ta. Vậy thì đem ngươi ra tế, thử nghiệm uy lực của ta sau khi sử dụng cỏ Nhiệt Năng vậy!) Bất chợt, Triệu Hoài lộ ra nụ cười nham hiểm.
Nhìn thấy nụ cười đó, Dạ Đao với kinh nghiệm sát thủ nhiều năm. Biết là có sự không lành, trách ai bây giờ, chỉ biết trách bản thân mà thôi. Ai biểu, lại đi đụng ổ kiến lửa là Triệu Hoài.
- Người anh em này, có gì từ từ nói, cần gì phải ra tay. Thiết nghĩ với năng lực của ngươi, vào vòng trong không phải vấn đề. Chúng ta cần gì phải tàn sát lẫn nhau!- Dạ Đao lên tiếng, giọng điệu có phần cầu xin.
- Ngươi nói thì nghe hay đấy! Không phải lúc nãy định ra tay đánh lén ta sao? Giờ lại khúm núm cầu tha, trên đời làm gì có chuyện dễ ăn đến thế?- Lời này nói ra, Triệu Hoài tâm tình còn là đôi phần tức giận.
Mắt thấy, đối phương là người không dễ nói chuyện. Dạ Đao không còn cách nào khác ngoài ứng chiến. Một đao theo đó chém tới, tốc độ cực nhanh. Triệu Hoài cũng không kém cạnh, đưa mắt nhìn theo. Thành công né tránh, lập tức phản đòn, một thương theo đó xuất ra.
Phản ứng của Dạ Đao không tồi, mai mắn thoát được. Đang lúc Triệu Hoài định t·ấn c·ông đòn kế, một người từ sau, ra tay đánh lén. Chỉ thấy, một quyền xuất ra, hướng Triệu Hoài mà tới.
- Đây là loạn đấu, không phải là đối chiến. Thằng nhóc nhà ngươi, chịu c·hết đi!
Triệu Hoài phản ứng không kịp, trúng một quyền của đối phương. Lại thêm Dạ Đao phía trước, một đao chém tới. Triệu Hoài khó khăn đưa thương chống đỡ. Máu tươi bắt đầu chảy ra trên người, có đều v·ết t·hương không quá nguy hiểm. Đây cũng xem như là một chút mai mắn của Triệu Hoài.
- Các ngươi thực sự làm ta tức giận rồi đấy! Vậy đã sẵn sàng gánh lấy hậu quả chưa?- Triệu Hoài nghiến răng, lộ ra vẻ hung ác.
- Chỉ dựa vào một mình ngươi, muốn đối phó hai người chúng ta. Nực cười!- Dạ Đao mạnh mẽ đáp trả, không khỏi khinh thường.
Hắn cùng đồng bọn, hai mặt vây công. Một trước một sau, phối hợp ăn ý. Khóa chặt cử động, lại hạn chế đòn đánh của Triệu Hoài, khiến hắn ta dần dần rơi vào thế bí.
Có điều, Triệu Hoài cũng không phải là người ăn chay. Nếu đối phương đã muốn đánh cận thân, vậy liền tìm ra sơ hở trên người chúng. Chỉ thấy, hắn ta áp sát tên đồng bọn, mạnh mẽ tung ra Cốt long trảo.
Uy lực kinh người, đem tên đó đánh đến mức trọng thương. Dạ Đao t·ấn c·ông phía sau, Triệu Hoài xoay một vòng tránh né. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc. Triệu Hoài liền tung ra một trảo nữa, áp ngực mà đánh.
Dạ Đao đưa đao đỡ lấy, liền trực tiếp b·ị đ·ánh văng ra xa. Mặc dù chỉ khiến hắn ta thương nhẹ, nhưng vẫn còn dư chấn trên người. Hai tay run rẩy, lại nhìn về ánh mắt của Triệu Hoài, Dạ Đao thêm phần kh·iếp sợ.
Triệu Hoài một thương đánh ra, đem tên đồng bọn đánh lui. Không nằm dưỡng thương mười ngày nửa tháng, hoàn toàn không thể nào xuống giường được.
- Đến ngươi!- Triệu Hoài nhìn về Dạ Đao, nhẹ cười thành tiếng nhưng không kém phần đáng sợ.