Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 9: Luyện tập
Sau một tuần học lí thuyết chán ngắt, thì bắt đầu với một tuần rèn luyện thể lực. Dù sao cũng là đối chiến yêu ma, phải có thực lực nhất định mới có thể chiến đấu. Ai nấy, cũng bị chuyện này mà phấn khởi không ít, đâu biết rằng đây chỉ là khởi đầu của mọi sự gian nan.
Chiến giả cấp 1 chủ yếu là rèn luyện sức mạnh phần cơ trong thể. Muốn được như thế, phải không ngừng thông qua luyện tập. Tích lũy kinh nghiệm, bồi dưỡng thể trạng. Sức mạnh vượt qua cả giới hạn của con người, lúc đó mới có thể chính thức trở thành chiến giả.
Triệu Hoài là vì dùng thuốc, nên mới có thể trở thành chiến giả một cách dễ dàng như thế. Đối với người thường mà nói, thời gian sẽ không ít hơn một năm. Còn với những danh gia vọng tộc, họ sớm đã để con em mình luyện tập từ nhỏ. Vì vậy, mới có sự chêch lệch thực lực ngay từ ban đầu.
Cả lớp bây giờ đều tập trung dưới sân trường, ngay hàng thẳng lối. Người nào người nấy đều có tinh thần hăng hái. Vui vẻ niềm nở mà cùng nhau trò chuyện rôm rả. Lúc này vẫn còn vui lắm, chút nữa thì e là không còn như vậy.
Một người đàn ông trung niên bước đến, ông ta có cơ thể cường tráng, người đầy cơ bắp. Khoác lên mình là một bộ đồ dã chiến, ôm sát cơ thể. Khuôn mặt đầy sự trải đời, như là phản phất một đều gì đó.
- Xin chào tất cả các em, thầy tên là Mạnh, các em có thể gọi là thầy Mạnh. Thầy sẽ người chỉ dạy phần thực chiến cho lớp của chúng ta!- Đứng trước tất cả, người đàn ông đó dõng dạc tuyên bố.
- Mỗi lời tôi nói đều là yêu cầu và bắt buộc tất cả phải làm theo. Tất cả có nghe rõ không?- Sau khi giới thiệu, thầy Mạnh lớn tiếng mà nói. Đây là muốn thể hiện một chút uy quyền của bản thân.
- Rõ!- Đám đông đồng thanh hô vang.
- Được, vậy thì tất cả mọi người ở đây. Khởi động bằng 10 vòng sân, làm nóng cơ thể trước đi!- Ngay lập tức, thầy Mạnh giao ra một bài tập nhỏ. Để cho học viên thân yêu, làm quen với cái gọi là khổ luyện.
Từng người từng người hăng hái mà chạy, nhất là mấy đứa con trai, đều nhân cơ hội này mà thể hiện hết một lượt. Một vòng sân, tương đương với 500 mét, 10 vòng đối với người bình thường quả thật là có chút khó khăn. Nhưng với bọn họ mà nói, đây cũng không phải là chuyện to tát gì.
Triệu Hoài vì không muốn bị chú ý, cũng như che dấu thực lực. Mà lựa chọn là người chạy về đích cuối cùng. Đến đích hắn cố tình thở hổn hển, làm ra vẻ vô cùng mệt mỏi. Đều này vô tình lại thu hút được sự chú ý của thầy Mạnh.
- Mệt lắm hả?- Bỗng chốc có một bàn tay đặt lên vai, có giọng nói truyền đến bên tai của Triệu Hoài.
- Không thấy hả gì, mà còn cố hỏi!- Hắn ta vội vàng mà đáp, thái độ còn có chút khinh miệt.
Tưởng rằng người đến là Thanh Đạt, nên Triệu Hoài mới trả lời như vậy. Nào ngờ ngước mắt nhìn lên lại thấy bóng dáng của thầy Mạnh. Trên mặt thầy là nụ cười có chút kì dị, dọa hắn lùi về sau mấy bước.
- Thầy làm như vậy thật sự là có chút dọa người đó!- Triệu Hoài thét lên, sợ hãi là thứ không thể thiếu.
- Thấy em thân thể ốm yếu, lại cộng thêm thể lực thấp. Nhìn xem, còn thua cả mấy bạn nữ. Thầy tất nhiên là phải đặc biệt quan tâm rồi!- Thầy Mạnh niềm nở nói, nhưng ẩn trong đó là sự bất thường.
Nghe đến hai chữ 'quan tâm' Triệu Hoài mơ hồ cảm thấy có dự cảm không lành. Thêm quả mặt bất thường đó, đây chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì. Chưa kịp mở miệng từ chối thì đối phương đã vội nói trước.
- Các bạn khác thể lực tốt, chỉ cần 10 vòng là đủ. Thể lực của em hơi thấp vì vậy tăng lên gấp đôi, 20 vòng!- Thầy Mạnh bình thản mà nói, như thể nhẹ tựa lông hồng.
- 20 vòng, thầy đây là muốn lấy mạng của em mà!- Nghe được lời đó, mặt của Triệu Hoài liền biến sắc, tối sầm lại.
- Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu. Chỉ có không ngừng rèn luyện mới trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có bao nhiêu đó đã than thở, làm sao trở thành một chiến giả mạnh mẽ!- Thầy Mạnh hùng hồn mà nói, đây là muốn kích thích ý chí của đối phương.
Sau đó, thầy không ngừng làm các động tác khoe cơ bắp bằng đủ các loại tư thế. Cơ bắp cuồn cuộn, khúc nào ra khúc đấy, nhìn là biết dân tập thể hình lâu năm. Vẻ mặt còn mơ hồ lộ ra sự đắc ý, hài lòng về bản thân.
- Em thấy không? Bằng rèn luyện nên cơ thể của thầy mới trở nên cứng cáp như thế này đây. Chỉ cần em chịu khó luyện tập cũng có thể trở nên giống thầy!- Vừa nói, thầy Mạnh còn vỗ vai Triệu Hoài mấy cái, thay lời cổ vũ.
- Em chạy là được, thầy không cần làm như thế đâu!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài xém tí là nôn. Cũng mai là kiềm chế lại được, nếu không thì phiền phức e là không nhỏ.
Nữa tiếng sau, Triệu Hoài lết từng bước chân mệt mõi rũ rượi của mình. Kết thúc việc chạy, hoàn thành đủ 20 vòng sân. Hắn ta tưởng rằng bản thân sẽ được nghỉ ngơi, nhưng cuộc đời này lại đẩy hắn đến một biến cố khác.
- Trong chiến đấu, quan trọng nhất vẫn là khống chế đối phương. Sau đây thầy sẽ chỉ dạy các em cách nhanh nhất để khống chế một người. Tất nhiên, thầy sẽ cần một bạn làm mẫu!- Thầy Mạnh phía trên đã bắt đầu giảng dạy, dáng vẻ phải nói là cực kì nghiêm túc.
Thầy Mạnh liền đưa ánh mắt nhìn xuống, dừng lại ngay trên người Triệu Hoài, trên môi còn nở ra nụ cười có phần thân thiện. Hắn bỗng chốc cảm nhận có điều không ổn, muốn rút lui nhưng cũng đã quá muộn.
- Nào, bạn học Triệu Hoài phải không? Bước lên đây làm mẫu cho các bạn!- Thầy Mạnh đưa tay chỉ về đối phương, ánh mắt còn lộ rõ sự hài lòng.
Triệu Hoài biết là có điềm xấu sắp xảy ra, muốn chạy nhưng lại bất thành. Đành miễn cưỡng bước lên, phó mặc tất cả cho số phận. Hắn ta của bây giờ, làm gì có lựa chọn. Cơ thể vốn đã tàn, nay lại thêm tạ. Đúng là một khi đã xui, thì cái rủi là không thể thiếu mà.
- Sau đây, sẽ là cách cơ bản để quật ngã một đối thủ trong thực chiến, còn mà đông quá thì chúng ta chạy. Các em quan sát thật kĩ!
Nói rồi, thầy Mạnh nhanh như một cơn gió. Lập tức ra tay trên người Triệu Hoài, hắn ta vẫn còn ngơ ngác đứng đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến khi ý thức bắt kịp, bản thân đã nằm trên mặt đất.
Triệu Hoài mới vừa lom khom bò dậy, chưa kịp đứng lên thì đã bị thầy Mạnh quật ngã một lần nữa. Tê hết cả người, toàn thân đau nhức không thôi. Xây xẩm hết cả mặt mày, hết biết trời trăng gió mây là gì.
Triệu Hoài rút kinh nghiệm, lần này hắn lựa chọn bật nhảy ra xa để đứng dậy. Chưa kịp đứng thẳng người, đã bị thầy Mạnh tiếp cận. Sau đó là một loạt động tác mây trôi nước chảy. Túm cổ áo, văng người qua vai, cả người hắn cứ thế mà tiếp thẳng mặt đất.
Chưa đầy một phút, hắn đã ngã 3 lần đo ván trên cùng một điểm. Triệu Hoài nằm đó mà suy tư 'Không lẽ là ta có thù với thầy Mạnh. Vô lí, đây rõ ràng là lần đầu gặp mặt nhưng tại sao lại cứ nhắm vào ta? Không lẽ hôm nay là tam tai của mình?' Những dòng suy nghĩ bơ vơ, cứ thế mà trôi qua trong đầu của người thiếu niên này.
- Các em đã học được chưa? Nếu đã học được rồi. Vậy thì chia ra từng cặp đấu đối kháng với nhau đi!- Thầy Mạnh nói với cả lớp, vẫn là cái dáng vẻ trang nghiêm đó.
Triệu Hoài nằm hồi lâu, sau đó mới chịu đứng dậy, cả người toàn thân đau nhức. Không còn tí nào cái gọi là sức lực, yếu ớt đến đáng thương. Nhưng mà những chuyện vừa rồi, cũng chỉ mới là khai vị. Món chính, giờ mới là lúc đem lên.
Trước mặt hắn lại xuất hiện một tên cao to lực lưỡng. Mắt đối mắt, mặt đối mặt, cả hai nhìn nhau thời gian tựa hồ như ngừng trôi. Mồ hôi bất chợt tuôn ra như mưa, trong lòng Triệu Hoài liền dâng lên một nổi bất an đến lạ, khó mà diễn tả thành lời.
Người này cao nhỉnh hơn hắn, hẳn một cái đầu. Thân hình thì vạm vỡ, bắp đùi của Triệu Hoài mới bằng bắp tay tên này. Hai người đứng nhìn nhau, tên đó chỉ cười nhẹ một cái, quả này thì cụ đi chân lạnh toát.
- Đây là người mà thầy chuẩn bị riêng cho em, Triệu Hoài. Hài lòng không?- Thầy Mạnh bất ngờ xuất hiện, đắc ý mà nói.
Khoé miệng của Triệu Hoài bất giác mà giật liên hồi, dường như là rất muốn chửi thề. Đây nào phải là đối chiến, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn ta mà. Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại làm ra cái trò này?
- Đây không phải là thầy muốn chỉnh em tới c·hết đấy chứ?- Triệu Hoài miễn cưỡng mà nói, ánh mắt đã mơ hồ nhìn thấy miền cực lạc.
- Giữa chúng ta lấy đâu ra thù hận mà chỉnh em làm gì? Thấy em yếu đuối nên thầy đặc biệt quan tâm!- Thầy Mạnh vẫn là vỗ vai Triệu Hoài vài cái, tiếp thêm dũng khí cho đối phương.
- Sự quan tâm này, có thể đổi cho người khác hay không? Em cảm thấy bản thân mình không cần cho lắm!- Triệu Hoài ứa nước mắt mà nói, nhẹ lấy tay lau đi, khuôn mặt mười phần đau khổ.
- Không!- Thầy Mạnh lạnh lùng mà đáp, dứt khoát và cực kì gọn gàng.
- Vậy có thể đổi cho em một người khác được không? Miệng của hắn ta còn thở ra khói kia kìa!- Triệu Hoài sợ hãi tột độ, ánh mắt liền trở nên thất thần. Khuôn mặt cắt ra không còn giọt máu, xanh như tàu lá chuối.
- Em yên tâm, đây chỉ giao chiến cơ bản. Tự sẽ có chừng mực, không m·ất m·ạng đâu mà lo!- Thầy Mạnh nói lời ngon tiếng ngọt, cố gắng chấn an học viên của mình.
- Thầy nói câu đó, mới thật sự làm em lo đấy!- Triệu Hoài bất chợt lạnh run người, chân đã mềm nhũn từ bao giờ.
- Xin chào!- Tên to con đó cất tiếng, bày ra tư thế bắt tay nhã nhặn với Triệu Hoài.
Hắn ta vì phép lịch sự, đành bắt tay với đối phương. Chuyện bất ngờ cũng từ đây mà ra, tên đó nắm chặt thì lại không buông. Triệu Hoài lúc này, mới ý thức là có chuyện không lành. Điên cuồng vùng vẫy, nhưng tất cả mọi thứ đều quá muộn.
Tiếng còi khai cuộc bắt đầu trận đấu vang lên. Triệu Hoài ra sức phản kháng, tay đấm chân đá. Nhưng chẳng thể gây ra nổi một vết xước nào trên người kẻ địch. Cứ như đánh vào cục đá, không có lợi ích gì mà còn gây ra đau đớn cho bản thân.
Tên đó liền dùng sức mà nắm thật chặt tay của Triệu Hoài, càng nắm càng chặt. Cơn đau từ cánh tay đã bắt đầu truyền đi toàn thân, khiến cho hắn chẳng còn tí sức lực nào cả. Khuôn mặt thì nhăn như khỉ ăn ớt, nổi đau ấy không gì diễn tả cho được.
Tên to con đó đã bắt đầu động thủ, nhẹ nhàng cầm Triệu Hoài quất qua bên trái rồi tới bên phải, quất từ trước rồi ngược về sau. Hắn ta cứ như tấm giẻ rách, tùy ý đối thủ chà đạp. Một trận đòn, cứ thế mà diễn ra, không sao phản kháng.
Sau đó, à mà chẳng còn sau đó nữa đâu!