Long Huyết Chiến Thần
Phong Thanh Dương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 232: Huyết hải thâm thù
Thành thật mà nói, nghe được Mạc Tiểu Lang không chút do dự tặng truyền thừa của di tích viễn cổ kia cho mình, trong lòng Long Thần rất cảm động.
Quả nhiên hắn không nhìn lầm tiểu tử này.
Long Thần nhớ lời gia gia Dương Thương Khung đã nói, nhất định phải nhìn rõ, thứ trong lòng huynh đệ chứa là nhiệt huyết hay là độc dược. Mà thứ Long Thần thấy được là dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Mạc Tiểu Lang là một bầu nhiệt huyết!
"Tiểu Lang, ngươi đối xử với ta như thế, đương nhiên ta cũng không thể chiếm lấy lợi ích này. Nếu cuối cùng chúng ta có thể thành công, vậy ngoại trừ truyền thừa kia, những thứ khác đều là của ngươi!" Long Thần cởi mở nói.
"Ha ha, được rồi, đến lúc đó lại xem, nếu ta cần, đương nhiên sẽ không khách khí với đại ca. Chẳng qua muốn đạt được thắng lợi cuối cùng trong di tích viễn cổ kia, cho dù chúng ta liên thủ dường như cũng không đơn giản." Mạc Tiểu Lang nghiêm mặt nói.
"Chỉ giáo cho?" Long Thần hỏi.
"Trong điện thú hồn, người mạnh nhất là Yến Đan Thanh. Ta đã từng gặp người này một lần, cũng giống như chúng ta, là Thú Võ Giả. Thú hồn Huyền giai của hắn là Nguyên Cực Thú Huyền giai cửu phẩm, vô cùng lợi hại. Đầu của điện thú hồn, sở dĩ được tôn là Nguyên Đế, cũng là vì con Nguyên Cực Thú này. Hơn nữa hắn còn tiến vào Thiên Đan cảnh đại thành, chắc là một đối thủ vô cùng khó chơi."
"Ngươi là thú võ giả?" Long Thần suýt chút nữa phun hết rượu ngon trong miệng ra ngoài, hắn là đại ca, ngay cả chuyện này cũng không biết.
Long Thần cảm thấy dường như Mạc Tiểu Lang còn chưa từng sử dụng biến thân thú hồn trước mặt hắn. Hơn nữa, từ trước đến nay hắn chưa từng nhắc đến vấn đề này.
"Ngươi còn không biết sao?" Mạc Tiểu Lang cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ thông suốt, nói: "Lần duy nhất ta ra tay trước mặt ngươi, hình như là lần cùng nghĩa phụ ngươi đối phó với Thanh Long lão tổ. Chẳng qua, lúc trước khi ta tấn cấp Thần Đan cảnh, vì không có ai giúp ta, cho nên ta chỉ dùng Huyền giai nhị phẩm yêu thú - Phệ Nguyệt Yêu Lang làm thú hồn bản nguyên. Sau khi ta đạt tới cảnh giới hiện tại, thú hồn biến thân của thú võ giả trên cơ bản không có tăng trưởng gì đối với ta. Cho nên hiện tại ta vẫn tương đương với võ giả bình thường. Chỉ có thể chờ khi tới Thiên Hà cảnh, tìm được thú hồn cao cấp."
Thì ra là như vậy, Long Thần bừng tỉnh đại ngộ. Chẳng trách trước đó không có ai nói với hắn, Mạc Tiểu Lang là thú võ giả, hơn nữa Mạc Tiểu Lang còn chưa sử dụng năng lực của thú võ giả.
Yêu thú Phệ Nguyệt Yêu Lang này, khi Long Thần mới vừa gặp Linh Hi, hắn còn từng gặp qua, chẳng qua lúc trước hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Phệ Nguyệt Yêu Lang.
"Đại ca, không dối gạt ngươi, ta cảm thấy mình đã sắp tới Thiên Hà cảnh. Phụ cận Nguyên Linh thành vốn không có yêu thú cường đại, cho nên ta quyết định đi di tích viễn cổ kia thử vận khí." Mạc Tiểu Lang chân thành nói.
"Cái gì?" Long Thần lại lấy làm kinh hãi. Hắn thật sự cạn lời, Mạc Tiểu Lang thật đúng là quá yêu nghiệt. Hiện tại đã qua năm, hắn mới mười lăm tuổi, không nghĩ tới đã sắp đến Thiên Hà cảnh?
Phải như thế nào mới có thể đuổi kịp, chân chính làm đại ca một hồi?
"Ý tưởng này của ngươi không tồi, đến di tích viễn cổ kia, ta sẽ cùng ngươi đi xem." Có trợ thủ mạnh mẽ Mạc Tiểu Lang trợ giúp, lòng tin của Long Thần càng lớn hơn.
"Thật ra, nếu như là ở hoàng thành Bích Ương, thiên phú của ta như vậy, cũng không tính là gì." Mạc Tiểu Lang bỗng nói, trong thần sắc, có chút vô lực.
Long Thần nhạy cảm phát hiện, hình như tiểu gia hỏa này có tâm sự gì đó. Nhớ ngày đó ở Bạch Dương trấn, Mạc Tiểu Lang đã từng nói qua chuyện gia tộc của hắn bị diệt.
Ở vị trí này của tửu lâu, bên cạnh có chút náo nhiệt, thiếu niên quần áo lụa là đang muốn vài bàn chơi đùa, chơi vui hem, rất náo nhiệt nhưng chẳng có cao thủ nào.
Long Thần nhìn chung quanh một lượt, lúc này mới yên tâm hơn một chút, tiến đến bên tai Mạc Tiểu Lang, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Lang, ngươi quen thuộc với hoàng thành Bích Ương như vậy, chẳng lẽ ngươi đã từng ở nơi đó?"
Đối với Long Thần, Mạc Tiểu Lang cảm thấy không có gì phải giấu giếm. Hắn cắn răng, trong đôi mắt thanh tịnh dần tràn ngập một tầng huyết sắc.
"Ừm, đại ca, nói thật cho ngươi biết đi. Mạc gia chúng ta đã từng là một trong tứ đại gia tộc của Bích Ương hoàng thành. Chẳng qua hiện tại đã bị diệt môn, toàn bộ gia tộc cũng chỉ có một mình ta trốn ra, lúc ấy ta chỉ mới sáu tuổi."
Mạc Tiểu Lang nói rất bình thản, nhưng Long Thần có thể nghe ra được trong đó rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu gian khổ, mồ hôi và nước mắt.
Gia tộc bị diệt, người thân c·h·ế·t hết, một mình để lại đứa trẻ sáu tuổi lang bạt trong thế giới mênh mông. Mặc dù Mạc Tiểu Lang vẫn rất đơn thuần, nhưng Long Thần biết, khổ mà hắn từng phải chịu nhất định còn nhiều hơn chính hắn.
Lần đầu tiên Long Thần cảm thấy hơi đau lòng cho đệ đệ này.
"Ai động thủ?" Lời an ủi, Long Thần sẽ không nói. Hắn chỉ âm thầm hạ quyết tâm, nếu có một ngày Mạc Tiểu Lang tới cửa báo thù, hắn nhất định sẽ ở bên cạnh áp trận.
"Đừng nói nữa, ta không phải đối thủ. Muốn báo thù, ít nhất phải chờ bốn mươi năm." Mạc Tiểu Lang có chút bất đắc dĩ, trong mắt toát ra vẻ đắng chát.
"Đừng nói nhảm, ngươi hãy nói cho ta biết là ai động thủ, như vậy là được rồi." Long Thần nhìn thẳng vào Mạc Tiểu Lang, ánh mắt có chút lạnh lùng.
"Hoàng tộc."
Mạc Tiểu Lang rơi vào đường cùng, nói ra hai chữ này.
Long Thần cười ha ha, trở lại chỗ ngồi, dùng ánh mắt trêu tức nhìn Mạc Tiểu Lang, nói: "Không phải chỉ là hoàng tộc thôi sao? Chuyện lớn như vậy, ngươi ra sức một chút, không phải chỉ là bốn mươi năm thôi sao? Không đợi nổi sao? Sớm muộn gì cũng sẽ diệt hắn."
Nếu để người biết chuyện nghe thấy lời này của Long Thần, chắc chắn sẽ cười đến rụng răng, nhưng Mạc Tiểu Lang lại không nghĩ như vậy. Lúc này, hắn ngơ ngác nhìn Long Thần, trong lòng có chút cảm ngộ. Hắn có thể đoán được, chính loại tâm vĩnh viễn không khuất phục này mới có thể trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, tu vi và tâm tính của Long Thần tăng trưởng đến hiện tại!
"Cảm ơn đại ca dạy bảo, Tiểu Lang nhớ kỹ! Đại ca, ta kính ngươi một ly!" Mạc Tiểu Lang kìm nén đỏ mặt, cùng Long Thần cạn sạch một bát.
Sau khi biết được tâm sự của Mạc Tiểu Lang, quan hệ giữa hai người càng gần thêm một bước.
"Lại nói một tháng sau, Cửu hoàng tử của hoàng tộc kia sẽ tới? Có nguy hiểm gì không?" Long Thần bỗng nói.
"Hẳn là sẽ không, Cửu hoàng tử này bình thường cũng không lộ diện, mà lúc trước ta còn nhỏ, cũng không có mấy người nhận ra ta. Mà Mạc gia đã bị diệt tộc, ai có thể ngờ tới ta có thể sống sót?" Mạc Tiểu Lang nói.
Lúc này Long Thần mới yên tâm một chút.
Kế tiếp, Long Thần lại cùng hắn đàm luận một chút về công việc cụ thể của di tích viễn cổ. Tuy nhiên, Long Thần bỗng nhiên cảm nhận được vài ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là một đám thiên tài của gia tộc Linh Vũ.
Ở trong đó, Long Thần thấy được Bắc Đường Mặc, Đông Phương Thiên Cương còn có Đông Phương Thiên Thần, còn có mấy cao thủ trẻ tuổi Long Thần chưa từng gặp.
"Đây là đội hình lần này gia tộc Linh Vũ tham gia di tích viễn cổ." Mạc Tiểu Lang thản nhiên nói. Có thể nhìn ra được, hắn không mấy để ý tới những người này.
Tổng cộng có tám người, lại thêm Long Thần và Mạc Tiểu Lang, tổng cộng mười người.
Điều khiến Long Thần bất ngờ là Đông Phương Thiên Cương bị hắn đào thải lại xuất hiện trong đội ngũ này. Long Thần đoán là vì Đông Phương Thiên Cương đã tiến vào Thiên Đan cảnh tiểu thành, cố kỵ đến đại cục, một gia tộc được phân ba danh ngạch trong đó đã nhường danh ngạch kia cho Đông Phương Thiên Cương.
"Đại hán tương đối khôi ngô kia là Nam Cung Hoàng của gia tộc Nam Cung, mà thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn kia là Tây Môn Tiểu Điệp của gia tộc Tây Môn. Bọn họ đều là Thiên Đan cảnh tiểu thành, lại thêm Đông Phương Thiên Cương mới vừa tới Thiên Đan cảnh tiểu thành, năm người đã được xem là lực lượng mạnh nhất gia tộc Linh Vũ." Mạc Tiểu Lang giải thích.
"Nhưng Thần Hi thương minh và Nguyên Đế thành đều có thể đạt đến Thiên Đan cảnh đại thành?" Long Thần nói.
"Thần Hi thương minh chỉ là lời đồn, mà Nguyên Đế thành nhất định có. Hơn nữa nhất định là Yến Đan Thanh, người có được Nguyên Cực Thú, hắn là thú võ giả chân chính, tứ đại nội tộc này không có ai là đối thủ của hắn. Nguyên Đế thành đã lâu không xuất hiện thiên tài như vậy, cho nên Thanh Long lão tổ thấy ta đạt đến Thiên Đan cảnh đại thành mới dùng Thiên Lang Yêu Nhận để trao đổi. Nếu không, ta đoán chừng bởi vì quan hệ giữa ta, Mộng Dao tỷ tỷ và đồng bạn của ta ở Ngân tộc đều sẽ gặp nạn, hơn nữa di tích viễn cổ sẽ là nơi tốt để ta tìm được thú hồn địa giai." Mạc Tiểu Lang nói.
Lúc Long Thần đang nhìn bọn họ, bọn họ cũng đang đánh giá hai người trong truyền thuyết Long Thần và Mạc Tiểu Lang.
Gia tộc Linh Vũ vốn là thiên hạ của bọn họ, nhưng mấy ngày nay, tên tuổi của hai người Long Thần đã lấn át tên tuổi của bọn họ.
Đương nhiên Mạc Tiểu Lang không cần phải nói, hắn ta là Thiên Đan cảnh đại thành, tuyệt đối là hậu bối trẻ tuổi mạnh nhất gia tộc Linh Vũ. Về phần Long Thần, vừa mới đến Thiên Đan cảnh đã khiến Thanh Long chiến kích nhận chủ, có được sức chiến đấu đánh bại Đông Phương Thiên Cương. Điều này nói rõ, ít nhất Long Thần cũng ở cấp độ Bắc Đường Mặc.
Cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, huống chi Long Thần còn khiến Bắc Đường Mặc mất hết mặt mũi. Lúc này thấy Long Thần, Bắc Đường Mặc vốn muốn động thủ, lại bị Nam Cung Hoàng kia giữ lại, nhẹ giọng nói: "Mặc, bình tĩnh đừng nóng vội, hiện tại không phải thời cơ động thủ, chờ vào di tích viễn cổ, cơ hội còn nhiều."
Đại hán khôi ngô này là người ổn trọng, trong số bọn họ quyền nói chuyện cũng không nhỏ. Sau khi ngăn Bắc Đường Mặc lại, hắn dẫn theo mọi người đi lên lầu hai của tửu lâu. Vị trí này có thể cách lan can trông thấy hai người Long Thần.
Sau khi nhìn thấy Long Thần ở đây, còn có một người trong lòng phản ứng càng lớn hơn, đó chính là Đông Phương Thiên Cương. Cho đến hiện tại nàng vẫn không tin chuyện phát sinh trước đó là sự thật.
Nàng lại bị Long Thần khinh bạc?
Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng Đông Phương Thiên Cương vô cùng cổ quái, một mặt nàng hận không thể g·i·ế·t c·h·ế·t Long Thần, mặt khác, nàng lại cảm thấy có chút bất lực.
"Tam muội." Lúc này, Đông Phương Thiên Thần bên cạnh nhẹ giọng gọi một tiếng, Đông Phương Thiên Cương quay đầu, nhìn đại ca ít lời này, hỏi: "Đại ca, có chuyện gì vậy?"
"Ngươi hận hắn chứ? Ta g·i·ế·t c·h·ế·t hắn thế nào? Ở di tích viễn cổ."
"Vì sao? Không phải gia gia muốn hắn hỗ trợ tranh đoạt truyền thừa sao?" Đông Phương Thiên Cương nghi ngờ nói. Nàng bỗng cảm thấy, đại ca ổn trọng trầm tĩnh trước kia, lúc này hình như có chút không thích hợp.
"Truyền thừa, ta cũng có thực lực lấy được." Đông Phương Thiên Thần chắc chắn nói.
Nói xong, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh như băng, nói: "Ngươi biết không? Bởi vì chuyện quyền quản lý này, đám người Chu Tước lão tổ đã hao phí chân khí nửa năm, gieo hạt giống chân khí lên người đám người Nam Cung Hoàng. Cứ như vậy, bọn họ có thể sử dụng Chu Tước Ma Linh, Bạch Hổ thánh đao và Huyền Vũ thần phủ, mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn. Ngươi nói xem, ta nên g·i·ế·t hắn hay không, lấy lại Thanh Long chiến kích thuộc về ta?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.