Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1088
Nhưng đến giờ vẫn không có chút tin tức nào, cho nên cô nghi ngờ, trong thời gian ngắn sẽ khó mà bắt được cô ta.
Cô hơi lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt, nhưng mà có thể bắt được Lâm Giai Nhi không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà cho dù Mạnh Ngọc thả Lâm Giai Nhi ra nhưng cô ta không làm hại hai đứa trẻ thì anh vẫn sẽ cắt đứt quan hệ với Mạnh Ngọc.
Dì Vương “vâng” một tiếng, đi qua bàn nhỏ bên cạnh dọn điểm tâm sáng ra.
Lúc này, dì Vương đi mua bữa sáng đã trở lại: “Mợ chủ, mợ đến rồi à.”
Đường Hạo Tuấn cầm tay cô, kéo cô đứng dậy: “Đi thôi, ăn sáng xong anh sẽ tặng cho em một bất ngờ.”
Sau khi ăn sáng xong.
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Hải Dương qua trước, sau đó đi đến phía sau Tống Vy: “Ăn sáng đã nhé?”
Tống Vy lắc đầu: “Anh ăn đi, em không muốn ăn, em muốn trông Dĩnh Nhi.”
Hai đứa trẻ xảy ra chuyện vào ngày hôm qua, nếu như có thể bắt được Lâm Giai Nhi thì hôm qua anh đã bắt được rồi.
Đường Hạo Tuấn cầm một túi tài liệu đưa cho Tống Vy: “Đây là sự bất ngờ anh dành cho em, mở ra xem đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ cần Lâm Giai Nhi vẫn ở trên trái đất này, anh sẽ có cách bắt được.
CHƯƠNG 1088 (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 1088
Tống Vy cũng không hỏi, ngoan ngoãn đi theo anh qua đó ăn sáng.
“Bất ngờ? Bất ngờ gì thế?” Tống Vy tò mò nhìn anh.
“Được rồi dì Vương, sắp đồ ăn sáng ra trước đi đã.” Đường Hạo Tuấn nói.
Dì Vương dẫn Tống Hải Dương đến toilet s·ú·c miệng, Dĩnh Nhi vẫn chưa tỉnh.
Tống Vy khó hiểu nhận lấy, cô mở túi tài liệu dưới ánh mắt chăm chú của anh, rút thứ bên trong ra, là một bản xét nghiệm ADN.
Anh không hề lừa cô, lúc biết được Mạnh Ngọc thả Lâm Giai Nhi ra, anh đã kết thúc tình bạn nhiều năm với anh ta rồi.
Đường Hạo Tuấn chỉ cười mà không nói gì.
Đường Hạo Tuấn im lặng vài giây mới trả lời câu hỏi của Tống Vy: “Có thể, chắc chắn sẽ bắt được.”
Tống Vy rướn khoé môi, miễn cưỡng mỉm cười với bà: “Dì Vương.”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày không đồng ý: “Anh biết em lo cho Dĩnh Nhi, nhưng em đừng quên trong bụng em vẫn còn một đứa đấy. Nếu như em không ăn rồi ngã bệnh thì làm sao chăm sóc cho Dĩnh Nhi và đứa bé trong bụng được?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Vy nghe anh nói vậy, gật đầu không hỏi nữa, đi đến ngồi xuống bên giường bệnh, đau lòng nhìn con gái.
Nghe vậy, Tống Vy mấp máy môi, bỗng chốc không còn gì để nói.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tống Vy nhướng mày: “Đã có kết quả giám định của Lâm Quốc Thần và Tống Huyền rồi à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
