Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1099
“Tổng giám đốc Tống, là cô thật à?”
Nhưng hai đứa trẻ vẫn còn ngủ.
Tống Vy rửa mặt xong, tỉnh táo cả người.
Đinh!
Dì Vương đặt hộp cơm trong tay xuống: “Cậu chủ quay lại tập đoàn rồi, hình như có chuyện gì đó, chút nữa sẽ qua đây.”
“Tôi biết rồi.” Tống Vy gật đầu.
Tống Vy đi vào cửa lớn của công ty, nhân viên lễ tân định tiến lên chào hỏi, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy cô, bỗng kinh ngạc há hốc miệng: “Tổng giám đốc Tống, cô về rồi hả?”
Cô không làm bọn trẻ thức giấc, rón rén đi vào nhà vệ sinh.
Cô không đi thì cũng không biết công ty thế nào rồi.
Lúc này, dì Vương từ bên ngoài đi vào: “Mợ chủ, cô tỉnh rồi à.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi ăn xong, cô lau khóe miệng rồi đứng dậy: “Dì Vương, phiền dì trông hai đứa trẻ giúp, tôi tới công ty xem thế nào.”
Hai đứa trẻ bị Mạnh Ngọc gián tiếp hại ra nông nỗi này. Anh ta tưởng chỉ cần tới thăm thì có thể bù đắp được hay sao?
Chương 1099
Ngửi mùi thơm cũng khiến người ta thèm thuồng, Tống Vy mỉm cười trả lời: “Được thôi, đã lâu tôi không được ăn cơm dì Vương nấu rồi, tôi cũng thấy nhớ lắm đây này.”
“Vâng, Hạo Tuấn đâu ạ?” Tống Vy hỏi.
Những người khác trong văn phòng nghe thấy vậy cũng nháo nhác ngẩng đầu lên.
Tống Vy đứng dưới tòa nhà công ty nhìn một lát rồi mới đi vào.
“Tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ trả lời anh ta. Vậy tổng giám đốc, tôi xin phép đi trước đây.” Trình Hiệp tạm biệt.
“Vâng.” Tống Vy trả lời, đi sang bên cạnh ngồi xuống, đợi ăn cơm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn Giang Hạ nữa, cô cũng rất muốn gặp cô ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Hiệp xoa xoa chóp mũi: “Chuyện là thế này, lúc trước bác sĩ Mạnh có gọi điện cho tôi, nói là muốn tới thăm hai đứa trẻ, nhờ tôi nhắn với anh một tiếng.”
Thang máy mở ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
CHƯƠNG 1099 (đọc tại Qidian-VP.com)
Dì Vương nghe xong, vui mừng cười nói: “Vậy chút nữa mợ chủ ăn nhiều vào nhé.”
Dì Vương mở hộp cơm ra: “Mợ chủ, cô ăn cơm đi, tôi mang đến cho cô đấy.”
Cô lái xe tới công ty.
“Mợ chủ cứ đi đi, yên tâm, ở đây đã có tôi rồi.” Dì Vương xua tay.
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch môi: “Nói với anh ta, kêu anh ta cút đi.”
Lúc Tống Vy tỉnh lại đã là ba giờ chiều.
“Sao cô lại về?”
Tống Vy cảm ơn lần nữa, xách túi rời khỏi bệnh viện.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, ‘ừ’ một tiếng.
Sau khi Trình Hiệp đi, anh trở lại phòng bệnh ngồi trên sofa, bắt đầu xử lý tài liệu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
