Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1198
Vậy mà lại là sự thật! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà ta vốn dĩ có thể lấy tài sản của Tống Huy Khanh mà không cần phải ngồi tù không?
Tống Huy Khanh là một người đàn ông cổ hủ, ông ta luôn rất coi trọng tiền bạc của mình, chưa bao giờ nói cho bà ta biết mình để tiền ở đâu, còn bao nhiêu tiền, thậm chí khi bà ta hỏi xin tiền, ông ta đều keo kiệt không cho.
Sao có thể! (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 1198
“Tao không hiểu cái gì mà thừa kế theo di chúc cao hơn thừa kế theo pháp luật, tao chỉ cần tiền.” Tô Thu gầm lên điên cuồng.
CHƯƠNG 1198
“Có nghĩa là trước khi Tống Huy Khanh biết chuyện giữa bà và Lâm Quốc Thần, ông ấy đã lập di chúc, trong đó viết rõ ràng rằng 70% tài sản của ông ấy sẽ được giao cho bà, 30% còn lại sẽ cho tôi và Tống Kim, di chúc được lập vào ngay sau hôm ông ấy vào bệnh viện.” Tống Vy lạnh giọng trả lời.
Cô biết có thể Tô Thu sẽ gặp mình, nên mới chụp bản di chúc lại, bây giờ nó đã phát huy tác dụng.
Tô Thu nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn đục hai cái lỗ trên người cô.
Lúc ấy hỏi luật sư Vương cần bản bản di chúc này,chính là vì giờ phút này.
Vậy mà Tống Huy Khanh đã lập di chúc từ sớm, còn để lại 70% cho bà ta?
Trên giấy còn có chữ ký Tống Huy Khanh tự tay ký, bà ta biết rất rõ nét chữ của Tống Huy Khanh, nên đây là thật hay giả bà ta nhìn thoáng qua đã nhận ra được.
Vậy nên sao ông ta có thể viết di chúc sớm, còn cho bà ta nhiều như vậy.
“Cái gì?” Khuôn mặt của Tô Thu thay đổi.
Tô Thu trợn to mắt: “Chuyện này không thể xảy ra!”
Tống Vy không sợ, vẫn giữ một nụ cười bình tĩnh: “Đúng rồi, có một chuyện tôi quên nói, thật ra vốn dĩ bà không phải ngồi tù cũng có thể có được tài sản của Tống Huy Khanh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Thu nhìn vào điện thoại của Tống Vy, nhìn ngày tháng trên giấy, cùng với phần tài sản được phân chia trên di chúc, bà ta thật sự c·h·ế·t lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin lỗi, bà muốn cũng không còn đâu. Nhà họ Tống dựa vào sự hỗ trợ của ông ngoại tôi để phất lên. Sau khi ông bà ngoại tôi qua đời, nhà họ Tống lại dựa vào mẹ tôi, vì vậy tài sản này ban đầu nên thuộc về chị em tôi. Kẻ thứ ba như bà hưởng thụ tiền tài không thuộc về mình, lại còn hưởng thụ tận hơn hai mươi năm, lại còn muốn nuốt hết cho mình, mơ đi” Tống Vy bĩu môi, khinh bỉ nói.
Không có tiền thế Đông Đông của bà ta phải làm sao?
Vậy nên lúc đó Tống Huy Khanh thật sự đã chuẩn bị cho bà ta nhiều thứ như vậy.
Không chỉ Tô Thu, ngay cả Giang Hạ cũng rất kinh ngạc: “Vy Vy, thật vậy à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Vy cười: “Bà thực sự là người thừa kế thứ nhất tài sản của ông ấy đấy, nhưng tiền đề là ông ấy không lập di chúc, nhưng nếu ông ấy đã lập một di chúc trước khi c·h·ế·t. Theo pháp luật, tài sản thuộc về chị em chúng tôi, di chúc cao hơn thừa kế theo pháp luật, bà có hiểu không?”
“Thật.” Tống Vy lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm vào album ảnh mở một bức ảnh lên, sau đó dán điện thoại vào cửa kính: “Bức ảnh này chính là tờ di chúc đó, trên giấy có ngày tháng rõ ràng, là ngay sau ngày Tống Huy Khanh ngã xuống rồi vào bệnh viện, lúc đó ông ấy biết có thể mình sẽ không sống được bao lâu nữa, nên đã quyết định viết di chúc.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
