Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1214
Tống Vy nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Tống Vy sờ đầu cậu: “Không vội, chờ cuối tuần đã, chờ sau khi kẻ thù của ông bà nội nhận tội, chúng ta lại đi.”
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói: “Anh ta vì cái gì không vui, anh ta chưa bao giờ để ý chuyện của cha mẹ mình.”
“Ngày mai bọn anh tiễn em.” Đường Hạo Tuấn nói.
Chương 1214
“Đúng vậy.” Tống Kim gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Không có việc gì, anh nhớ ra hình như chưa đi gặp Đường Mãnh, lát sau đi gặp, tiện thể đưa bác gái cả qua.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
“Cũng đúng.” Tống Vy nhún vai, không nói chuyện .
“Khi nào thì đi?” Tống Vy hỏi anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dì Vương đã nhận được điện thoại báo họ về từ lâu, là Trình Hiệp gọi cho bà ta.
Đường Hạo Tuấn cau mày.
Rất nhanh, đã tới biệt phủ nhà họ Đường.
Tống Vy ngước lên: “Đưa bác gái cả tới ly hôn với Đường Mãnh?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Kim vui vẻ không thôi: “Cám ơn anh rể.”
“Được rồi.” Hai đứa nhỏ đáp lời.
Tống Vy xoa hai đầu mi: “Chị cũng sắp phải về, trận đấu còn chưa kết thúc đâu.”
Uống xong, Đường Hạo Tuấn trở về phòng thay quần áo, rồi đi ra ngồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh nói xem, Đường Hạo Minh sẽ vui không?” Tống Vy vuốt tóc.
Dù sao mẹ kế g·i·ế·t hại mẹ ruột, bỏ độc hại cha mình, ai còn lòng tốt đưa về an táng a.
Tống Vy biết, anh muốn đi ngục giam cho nam gặp Đường Mãnh.
Kết thúc cuộc gọi, Tống Vy buông điện thoại: “Sau này thù của chúng ta với Tô Thu sẽ không còn nữa.”
Dù sao hôm nay lạnh như thế.
Chương 1214
Trên đường tới ngục giam, Trình Hiệp nhận được một cuộc điện thoại, sau đó báo cho anh: “Tổng giám đốc, bà cả đã đi trước, nói chờ ngài ở ngục giam.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nữa dì Vương còn biết từ chỗ Trình Hiệp họ mắc mưa, cho nên đã chuẩn bị nước gừng, cũng hối họ uống, tránh để bị cảm.
“Ừa.” Đường Hạo Tuấn gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ, khi nào chúng ta đi vậy?” Tống Hải Dương hỏi.
Cũng may mấy người đều tôn trọng dì Vương, không muốn dì Vương thất vọng, dù không thích vị nước gừng, nhưng vẫn chịu đựng uống hết rồi.
Tống Kim mỉm cười trả lời: “Ngày mai, em đã bàn với thầy xong rồi, thầy nói, một tác phẩm của em được chọn, chuẩn bị đưa tới triển lãm tranh trưng bày, em phải đi xem, dù sao đó là bức tranh đầu tiên của em được trưng bày a.”
Cục cảnh sát bên kia cũng không bất ngờ bọn họ sẽ có lựa chọn như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
